"Mẹ, lời cha là thật, ba ngày là thể thu phục ư? Vậy... Sau đó phận của là sắp xếp thế nào?"
Dù ở quốc gia , Mạnh Tô Cầm là qua đời.
Trên gương mặt Mạnh Tô Cầm chút ngọt ngào, rõ ràng, chuyện cũng thuận lợi vượt qua tưởng tượng của bà .
"Cha con ba ngày là suy đoán, hôm nay ông sẽ trở về thu thập cả nhà , ba ngày là xử lý xong hết chuyện, ông dẫn chúng gặp Vân Ký."
"Còn , cũng cần lo lắng, năm đó vốn là ông cứu , hơn nữa ông bà ngoại con vẫn luôn quan hệ với chú Lục con, gặp nguy hiểm, cha con tay giúp đỡ bình thường ? Khi bọn còn trẻ vốn quen !"
"Cứ là ông sắp xếp che giấu , cụ thể thì đợi ông sắp xếp, sẽ xuất hiện lộ."
Người công thành danh toại, việc gì cũng thực sự dễ dàng.
Bỗng nhiên Mạnh Phất Yên chút chua xót.
Đời , ông và Cố Đình Chi đều dễ dàng như .
Cố Đình Chi Cố gia chèn ép, tuy ông cụ Cố che chở , nhưng con đường của ở đời thuận lợi như , cho nên ban đầu Cố gia chèn ép.
Vất vả lắm mới bò lên, kẻ địch còn liên hợp với , bên Tôn gia là tổ chức sắp xếp, chẳng trách khó đối phó như .
Khi đó chuyện Lục Quốc Trung và Tôn Mẫn là vợ chồng giả còn để lộ ánh sáng, địa vị của Lục gia trong vô hình chính là ô dù của Tôn Mẫn, công chức nội bộ căn bản thể động.
Haizz!
Đời đúng là quá dễ dàng!
DTV
Sớm thế cô đến mặt Lục Quốc Trung lắc lư nhiều mấy vòng, nhận cha thì chuyện gì cũng dễ giải quyết.
Thấy con gái chút vui, Mạnh Tô Cầm nhíu mày : "Làm ? Con vui ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-350.html.]
"Hửm? Không !" Mạnh Phất Yên kịp phản ứng: "Không vui, con chính là chút cảm khái, sớm dễ dàng như , chúng nên sớm tới tìm cha, như thì cần chịu nhiều khổ như thế."
Nhân vật nhỏ bé cả đời bận việc đều đạt hiệu quả, nhân vật lớn thì chỉ cần một câu.
Mạnh Tô Cầm tới an ủi con gái:
"Đừng khổ sở, cũng may hiện giờ chuyện đều hơn, trong nhà tỏ, ngoài ngõ tường, thực từng hối hận với lựa chọn lúc , với đức hạnh của ông bà nội Lục gia con, nếu lúc thật sự gả qua thì sẽ ngày lành."
Mạnh Phất Yên: "..."
Cũng , tạo hóa trêu , chọn thế nào cũng tiếc nuối.
Nhà cũ Lục gia.
Nơi là nơi ông bà Lục gia ở, đây là đại viện nhất thủ đô, cả đời ông cụ Lục vô cùng kiêu ngạo, nếu là ông thì thật sự biện pháp ở đây, nhưng ai bảo ông một con trai ưu tú?
Dựa ông cụ Lục lên đỉnh cao nhân sinh, mỗi ngày đều bộ mấy vòng trong đại viện, tới thỏa mãn cảm giác thành tựu quỷ dị .
Ông thích cảm giác mỗi ngày cửa hàng xóm xung quanh nhiệt tình chào hỏi, cùng thế hệ khách sáo hâm mộ ông , tiểu bối cung kính ông thừa, nào dám đắc tội ông .
Nhiều năm qua theo địa vị của con trai cả càng ngày càng cao, đãi ngộ ông hưởng thụ càng ngày càng , khiến trong lòng ông cụ phiêu đến mức tìm thấy bắc.
Hôm nay cửa bộ như thường ngày xong, về nhà tới giờ ăn cơm trưa, vốn tưởng rằng con dâu hiền huệ nấu cơm xong đợi ông , nhưng nghĩ tới khi ông về đến nhà, trong nhà nồi lạnh bếp lạnh, cũng ai nấu cơm.
Ông cụ Lục nhíu mày:
"Vợ lão đại ? Sao thế ? Bình thường còn cảm thấy cô hiền huệ hiểu chuyện, hôm nay đều là lúc còn nấu cơm? Có con dâu như cô ? Trong mắt còn hiếu đạo ?"
Bà cụ Lục sô pha mái tóc bạc chải chuốt chút cẩu thả, lúc gương mặt chút khắc nghiệt cũng tràn ngập tức giận:
" cũng cô , lúc lúc sớm ở phòng bếp nấu cơm, nhưng mà hôm nay kỳ lạ, đều trở về, gọi điện thoại đến cơ quan cũng ai máy. Đợi lát nữa cô trở về, xem thu thập cô thế nào."
Địa vị của Lục gia như , trong nhà giúp việc gia đình, đây đều là quốc gia phân.