Cô suy đoán thật sự tới thủ đô, cho dù cô thuyết phục  để cô tham dự, cha cô cũng  đồng ý.
Đến lúc đó  việc tùy theo  cảnh !
Ở nhà hai ngày, Mạnh Phất Yên lấy máy ảnh  chụp ít ảnh,  đó hai  con cùng đến phía bắc.
Vẫn là xe lửa buổi tối, hai  con đợi bên ngoài   ai mới  khỏi nhà.
Tới thủ đô, dùng  phận mà Cố Đình Chi  sớm sắp xếp ở tiệm cơm thủ đô.
Điều kiện ở nơi   ,  cảnh  hơn  nhiều khách sạn ở đời , là chỗ ở cấp cao ở niên đại .
Hai  con ở một phòng xép, địa chỉ là thông qua Lục Kiến Quân cho Lục Quốc Trung, cho nên khi hai  con tới nơi, Lục Quốc Trung  ở trong phòng đợi.
Vừa mở cửa thấy   xa cách nhiều năm, Mạnh Tô Cầm  chút   nên  gì.
Bà  đối với tình cảm  đơn thuần, cuộc đời vĩnh viễn sự nghiệp gia đình  một,     con, suy xét càng nhiều cũng là con,   mắt dường như  bà  xem nhẹ  nhiều.
Lục Quốc Trung từ khi  bọn họ sắp tới, vẫn luôn chờ đợi, thậm chí tưởng tượng vô   cảnh tượng gặp bà , hiện giờ thật sự gặp ,  ở ngay  mắt khiến ông  vô cùng khiếp sợ.
Bốn năm  xa cách còn rõ ràng  mắt, lúc đó bà   trọng thương, cùng đường tới cầu xin ông  giúp đỡ, tiều tụy, mệt mỏi như ,     nhiều tinh khí thần.
Bốn năm qua , ông  còn tưởng cho dù bà  bình phục, vẫn sẽ trọng thương, cũng khó trở  trạng thái cũ.
 mà bà   mắt gương mặt hồng nhuận, làn da trắng nõn, trạng thái  , so với bốn năm  quả thực như trẻ  mười tuổi.
Mạnh Phất Yên  cha ,    , yên lặng đặt hành lý xuống: "Hai   chuyện , con   ngoài  dạo một lát."
Khoác túi nhỏ của , cô xoay  rời , còn tri kỷ đóng cửa .
Trong phòng, Lục Quốc Trung    mắt, luôn cảm thấy  như   với  .
Năm đó  thể là  hiểu lầm,  lẽ, là ông   hiểu rõ tâm tư của một cô gái nhỏ kiêu ngạo 18 tuổi?
Cho dù thế nào, ông  đều nên buông xuống oán hận trong lòng  xuống, dù  bà  sinh hai đứa nhỏ cho ông , còn nuôi  như , về chuyện  ông  đều nên bao dung một chút,  rõ  chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-346.html.]
Nếu bà  cáu kỉnh, ... Dỗ bà ?
"A Cầm, ..."
Ngay khi Lục Quốc Trung ấp ủ  trong lòng mở miệng thế nào, giải thích những chuyện nhiều năm qua, Mạnh Tô Cầm đột nhiên đỏ mắt nhào  trong lòng ông , ôm ông  bắt đầu nhỏ giọng  thút thít.
Khổ sở ?
 là khổ sở, năm đó bà  lựa chọn con đường an  nhất, nhưng  đủ dũng cảm cũng là thật,  lẽ là vì bà  cố kỵ quá nhiều, cho nên mới bỏ lỡ.
 mà hối hận ?
Hình như cũng  hối hận.
Mà hiện giờ, bà   nghĩ biện pháp  theo đuổi  đàn ông  tới tay  nữa, vì , cũng vì đứa bé, ông  chỉ  thể là của bà .
Lục Quốc Trung vốn đang định  chuyện, bà  đột nhiên lao tới như thế, những lời ông  vốn ấp ủ đều nuốt hết trở về, chút oán khí trong lòng hiện giờ cũng lập tức biến mất hầu như  còn.
Ông  cẩn thận vỗ  lưng bà : "Đừng... Đừng , lúc  là   ,   chăm sóc em cẩn thận..."
DTV
Mạnh Tô Cầm dựa  vai ông , hỏi: "Anh  cho em, lúc   kết hôn với cô ,   là do tổ chức sắp xếp  ?"
Lục Quốc Trung gật đầu:
" , lúc  em  kết hôn, con cũng , nên  từ bỏ. Anh phát hiện cô   chút đáng ngờ,  lưng liên lụy  lớn, tổ chức là  sử dụng tình báo , lợi dụng ngược . Vừa vặn cô  quấn lấy ,  dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, đồng ý kết hôn với cô ."
"Phí thời gian nhiều năm như ,  hối hận ?"
Lục Quốc Trung im lặng hai giây:
"A Cầm, phụng hiến cho đất nước,   hối hận, nhưng bỏ lỡ em,  thật sự tiếc nuối. Nếu năm đó... Năm đó em  ,  lẽ  sẽ lựa chọn phương thức khác, nhiệm vụ  sẽ  rơi lên đầu ."
Nếu lúc đó ông  kết hôn với Mạnh Tô Cầm, đương nhiên là nhiệm vụ  sẽ  do ông   thành, chẳng qua...
Đoạn  Lục Quốc Trung   .
 trong lòng Mạnh Tô Cầm  rõ,  mà  phụ nữ   gả là Lục Quốc Trung, lúc  cho dù bà   rời , nếu tổ chức yêu cầu,   chừng vẫn sắp xếp Lục Quốc Trung   thành nhiệm vụ , đến lúc đó bà  sẽ  hổ.