Đây là lý do thoái thác, một câu của Lục Quốc Trung là  thể giải quyết.
"Vậy em trở về bao lâu?"
"Hai ba tháng , dù  em cố gắng sẽ    khi khai giảng."
Cố Đình Chi ôm  trong lòng thở dài: "Lâu như  ! Em từng đồng ý với  sẽ  nước ngoài, đừng để đến lúc đó  ,      bây giờ?"
Mạnh Phất Yên  đầu  về phía ,  :
"Ngoan, đừng sợ, em còn  cùng ... Dọn kho hàng mà, ở trong nước  vui chút nào, chắc chắn sẽ  nước ngoài tìm ."
"Hơn nữa..." Mạnh Phất Yên xoay , đôi tay nâng mặt  : "Anh trông  trai như ,  em nỡ để  ở đây một ?"
"Anh là  đàn ông em để lộ bí mật tự tay cướp từ tay địch về, tương lai   nhiều công lao  đều  thể cùng chung, nếu em   nước ngoài, nhỡ    khác đoạt  chẳng  là em sẽ lỗ ư?"
Cố Đình Chi bật :
"Đây là em  đấy nhé, nhất định   nước ngoài tìm , đến lúc đó em  cái gì,  đều nghĩ cách   cho em,  ?"
"Ừm! Được!"
Hai  quyết định như ,  đó bắt đầu định thời gian về nước.
Mạnh Phất Yên và Mạnh Tô Cầm quyết định  gặp em trai Từ Ái Hoa, bên dòng bên Mạnh gia  đồng ý giúp đỡ, nhưng   là em trai ruột của Từ Ái Hoa, bọn họ   ý tưởng chân thật của  .
Mạnh Tô Cầm  nơi    việc, chẳng qua cách  xa, hai  nhân dịp ngày nghỉ, Trần Anh lái xe chở bọn họ qua,  thẳng tới ký túc xá của  nọ.
Là một ký túc xá  bình thường,   tên trong nước là Từ Ái Quốc, năm đó khi cả nhà  đổi  phận, đều dùng cái tên  phổ biến.
Là kiểu ném  trong đám     tìm .
Ngày nghỉ   ở nhà,  hơn ba mươi tuổi, còn  kết hôn, ở một  trong ký túc xá, trong ký túc xá đều là sách.
Khi Mạnh Tô Cầm và Mạnh Phất Yên tới,   đang ăn mì tôm.
Nhìn thấy Mạnh Tô Cầm, Từ Ái Quốc sửng sốt một lát: "Chị,  chị  tới đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-335.html.]
Dựa theo bối phận,   và Mạnh Tô Cầm cùng thế hệ, nhưng ít tuổi hơn Mạnh Tô Cầm, cho nên gọi chị.
Mạnh Tô Cầm tìm chỗ  xuống:
"Chị đến thăm em, thuận tiện  cho em một  chuyện, chuyện của  trai em trong nước!"
DTV
Từ Ái Quốc lập tức kinh ngạc, vẻ mặt vui sướng: "Thật ư? Chị  tin tức của bọn họ ? Bọn họ thế nào? Có khỏe ?"
Mạnh Tô Cầm  hiệu cho   đừng nên gấp gáp, kéo Mạnh Phất Yên qua: "Đây là con gái của chị Yên Yên, Yên Yên, đây là  út con."
"Cháu chào  út!"
Từ Ái Quốc đẩy kính, đánh giá Mạnh Phất Yên một lát, kinh ngạc vui mừng : "Trời ạ, đây là Yên Yên ,  lớn như . Cháu trông thật xinh , y như chị khi trẻ..."
" , chị, sức khỏe của chị thế nào?"
Lúc    từng gặp Mạnh Tô Cầm, nhưng lúc đó bà   di chứng nghiêm trọng, gương mặt tái nhợt, biểu cảm tiều tụy,  giống hiện giờ chút nào.
Mạnh Tô Cầm gật đầu:
"Ừm,  lẽ là gặp  con gái, trong lòng khác biệt,  theo bên cạnh một thời gian,  con bé ở bên cạnh chăm sóc chị, uống ít thuốc  mà khỏe hơn một cách kỳ tích."
"Thật  quá, ... Tin tức của  cả là Yên Yên mang tới đúng ? Mau  cho em, đám  cả thế nào ?"
Mạnh Phất Yên  chuyện  :
"Vốn dĩ bọn họ sống  tệ, hiện giờ trong nước cũng   ai  ông   quan hệ với Mạnh gia, bọn họ vốn  công việc  thể diện ở thành phố Thường Ninh, là lãnh đạo lớn. Đáng tiếc mấy năm  trong nước rối loạn, ông  vì trong nhà tương đối giàu , còn  quan hệ bà con bạn bè ở nước ngoài,   đối đầu bắt  nhược điểm, mất  công việc,  bộ  sung quân đến nông trường Đông Bắc lao động."
Tươi   mặt Từ Ái Quốc cứng đờ, tình hình trong nước   bọn họ    tới, huống hồ  cảnh trong nước   lắm, bọn họ cũng lo lắng  bộ ở  trong nước sẽ xảy  chuyện.
Cho nên lúc  Mạnh gia quyết định tách , như  nhỡ  xảy  chuyện gì, cũng  đến mức  quân  diệt.
Anh   nước ngoài du học xong thì ở nước ngoài  trở về,  nghĩ tới, lúc  sẽ trở thành nguyên nhân khiến  cả   xảy  chuyện.
Mạnh Tô Cầm an ủi:
"Mọi chuyện  xảy , lúc  khổ sở cũng vô dụng,   chị dẫn Yên Yên tới, còn  chuyện khác   với em. Lần  Yên Yên  nước ngoài, là nghĩ  cách mới  , mục đích chính là thông qua  bên  cứu  Mạnh gia trong nước thậm chí là cấp  cũ."