Cố Đình Chi  :
"Đương nhiên  thể, em là bảo bối như , chỉ cần thao tác ,  công lao gì mà chẳng ? Chẳng qua lúc  em  từng  công việc , cho nên  hiểu cách  mà thôi,    sẽ dạy cho em."
"Quốc gia của chúng  rộng như , cơ bản   là ai một lời là chắc chắn, cho nên trong đám   quyền lên tiếng trong tương lai, chắc chắn  một vị trí nhỏ cho hai chúng ,  ?"
Mạnh Phất Yên nghĩ một lát, bỗng nhiên cảm thấy  chút mỹ mãn:
"Vậy thì  quá, đây là   đấy nhé,    ngoài  nhiệm vụ, thì dẫn theo em,  gian của em  thể giấu ,  gian của  cũng đủ rộng, hai  dọn sạch nước Mỹ  về nhà!"
Cố Đình Chi: "..."
Ôi má ơi, cô nhóc  còn điên cuồng hơn !
"Anh mau  ,  ?"
Cố Đình Chi thỏa hiệp: "Được, tương lai chỉ cần là chuyện   thể ,  đều đồng ý,  ?"
Lúc  Mạnh Phất Yên hài lòng.
Cô vốn   là  thích rối rắm, hiện giờ  chuyện  xảy , cô căn bản   đổi  gì, chỉ  thể  giải quyết.
Hơn nữa những nguy hiểm mà cô giả tưởng, đều là chuyện tương lai,  thể xảy    thì  , hiện giờ Cố Đình Chi hứa hẹn bảo vệ cô trợ giúp cô, cô  cần tốn tinh lực  mấy chuyện hư vô mờ mịt   tương lai  xảy   ?
Có tinh lực , còn  bằng sống oanh oanh liệt liệt một trận, ít nhất nhân sinh xuất sắc,  vô ích!
Kết quả tương lai thế nào, tương lai  !
Cả  Mạnh Phất Yên đều  tinh thần hơn:
"Vậy  dưỡng thương ! Em   chuẩn  kế hoạch của em,  cũng nghĩ xem, kế tiếp chúng   dọn nơi nào?"
Cố Đình Chi: "..."
Mạnh Phất Yên vui sướng chạy , hiện giờ cô quá hưng phấn!
DTV
Quan hệ của Mạnh Phất Yên và Cố Đình Chi  những  chịu ảnh hưởng, trái  còn càng ngày càng .
Tốc độ khôi phục của Cố Đình Chi  nhanh, mới  ba ngày, là  thể xuống giường hoạt động, gương mặt cũng  còn khó coi như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-333.html.]
Ngoại trừ vết thương còn  khôi phục  , thật sự      mới trải qua cuộc phẫu thuật lớn, bản   trọng thương.
Phó Triều Sinh đều sợ ngây , năng lực khôi phục của lão đại   quá mạnh.
Trong thời gian Cố Đình Chi dưỡng thương, Mạnh Tô Cầm cũng chú trọng điều dưỡng cơ thể, Mạnh Phất Yên cho bà  uống  ít nước linh tuyền, cơ thể của bà  dần khôi phục, cả  gương mặt tỏa sáng, trẻ tuổi hơn nhiều.
Thấy  khôi phục, Mạnh Phất Yên hỏi Cố Đình Chi: "Khi nào  con em về nước một chuyến?"
Lúc  vết thương của Cố Đình Chi  đỡ hơn, nhưng mà mấy nhân viên nghiên cứu trọng thương còn    khôi phục, Cố Đình Chi nghĩ một lát:
"Đợi thêm một lát, bọn họ  thương quá nặng, còn  khỏi  , vốn dĩ là   sách, lúc   đường còn chịu . Có lẽ bây giờ trở về sẽ  chịu đựng nổi, ít nhất  đợi thêm nửa tháng."
Mạnh Phất Yên gật đầu:
"Vậy đợi thêm , em chỉ hỏi thôi. Sức khỏe của  khôi phục  ,   cần em ở bên chăm sóc, em  về nước nhanh chóng giải quyết  chuyện, như  trở về còn kịp khai giảng năm nay."
Sau giờ ngọ ánh mặt trời trong phòng khách đầy đất, Cố Đình Chi mặc quần áo ở nhà đơn giản,   sô pha đơn,  thấy thế vươn tay, ôm Mạnh Phất Yên  trong lòng, hai  cùng    sô pha.
Trong tay  là một quyển tạp chí,  chỉ  váy phía  hỏi Mạnh Phất Yên:
"Có thích chiếc váy  ?"
Một chiếc váy màu lam nhạt, là váy lụa tay áo kiểu đèn lồng, làn váy tầng tầng lớp lớp, cắt may và vải dệt   là  xa hoa,  giống váy của nữ chính trong một  phim điện ảnh.
"Thích!"
Cố Đình Chi  : "Vậy  bảo  mua cho em."
Anh tiếp tục lật tạp chí trong tay,   chuyện với Mạnh Phất Yên: "Em cũng   theo cùng về nước ?"
"Ừm!"
"Muốn ở bên đó một  thời gian ?"
"Ừm! Nhớ Vân Ký, chắc chắn  về với em  một thời gian, vất vả lắm  mới trở về, cả nhà ba   ở bên  mới !"
Đến lúc đó còn  cha, chân chính cả nhà đoàn tụ.
Nếu  ngày cô   câu nào trực tiếp  nước ngoài,  lẽ cha cô sẽ tức chết.