Cố Đình Chi im lặng một lúc lâu, mới mở miệng: "Một Yên Yên đưa sáu bọn trở về ư? Khi trở về bọn đều bất tỉnh ?"
"Vâng, trong nhà như , Mạnh tiểu thư lái xe chở các về, đến trong nhà thì gọi đưa phòng."
Cố Đình Chi giường bệnh trần nhà, một lúc lâu mới hỏi: "Những bảo sắp xếp giấu ?"
"Đã giấu kỹ, tạm thời bọn họ an ."
Cố Đình Chi nhắm mắt : " , nghỉ ngơi , ở một !"
"Lão đại, Mạnh tiểu thư..."
"Không chuyện gì, là trêu chọc cô tức giận, tối hôm qua cô chọc tức, nên đợi phẫu thuật xong chắc chắn mới , lát nữa chuyện với cô sẽ ."
Phó Triều Sinh tuyệt đối tin tưởng lời của Cố Đình Chi, Cố Đình Chi như tin, gật đầu đó rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn Cố Đình Chi, lẳng lặng ở đó, trong đầu ngừng nhớ cảnh tượng khi ngất xỉu.
Anh tình huống đó, cho dù là nào đều biện pháp mang vốn sức chiến đấu gì hảo tổn hao gì về nhà, Yên Yên kiểu gì?
Hiện giờ, vì chịu tới gặp ?
Là đang trốn tránh ?
Dưới tình huống thông thường, cô sẽ ở bên cạnh trông chừng , tệ lắm là trở về nghỉ ngơi một lát lập tức trông chừng, khả năng đến bây giờ vẫn thấy bóng dáng.
Vì trốn tránh ?
Cố Đình Chi dậy, Mạnh Tô Cầm tới thăm một lát:
"Tỉnh ? Tỉnh dậy thì , cẩn thận một chút, cả đám m.á.u chảy đầm đìa trở về như , dì sợ chết. Còn Yên Yên nữa, dì Trần Anh tối hôm qua con bé lo lắng cháu gặp chuyện may, vẫn luôn ngủ đợi cháu. Kết quả Triều Sinh trở về tình hình của cháu, vẫn đợi cháu trở về, nên con bé trực tiếp tìm cháu, lá gan đúng là lớn."
" , hai đứa cãi ? Sao Yên Yên vẫn luôn nhốt trong phòng ?"
Trên gương mặt trắng xanh của Cố Đình Chi lộ tươi , an ủi:
DTV
"Mẹ, đừng lo lắng, Yên Yên là tức giận con quá mạo hiểm, suýt nữa mất mạng, cô là đau lòng con. Tối hôm qua tức giận như còn chắc con mới , đợi lát nữa con xin với cô , thì sẽ còn vấn đề gì nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-328.html.]
Anh bảo vệ cô gái nhỏ của theo bản năng, che giấu bộ hợp lý tối qua.
Vừa Phó Triều Sinh là , lúc Mạnh Tô Cầm cũng .
Cố Đình Chi khả năng Mạnh Phất Yên bí mật gì đó, tối hôm qua ngất xỉu xong chắc chắn chuyện xảy , mà chuyện , Mạnh Phất Yên .
Mạnh Tô Cầm xong, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì thì , hai đứa thì yên tâm."
Bà thở dài:
"Con cũng đừng trách Yên Yên, con bé lợi hại kiên cường tới mấy cũng chỉ là cô gái nhỏ, cô gái nhỏ thấy bạn trai thương thành như lo lắng ? Con bé quá lo lắng cho con mới thể tức giận con biến thành như , lát nữa con dỗ con bé hai câu, diễn khổ nhục kế, con bé sẽ đau lòng con, lẽ sẽ tức giận!"
Cố Đình Chi : "Con rõ, cảm ơn , con đợi cô một lát, nếu cô vẫn tới gặp con, con sẽ tìm cô ."
Mạnh Tô Cầm ừ một tiếng, rời khỏi phòng bệnh lên lầu tìm Mạnh Phất Yên.
Gõ cửa một lát, bên trong động tĩnh, sáng sớm tinh mơ mặt trời lên cao mới ngủ, lúc mới trôi qua mấy tiếng, ừm, còn ngủ no.
"Yên Yên, Yên Yên, tỉnh ? Dậy mở cửa, chuyện với con."
Mạnh Phất Yên ngáp một cái rời giường, mở cửa .
"Mẹ!"
Thấy cô nhóc thật sự là mới tỉnh ngủ, Mạnh Tô Cầm chút bất ngờ, thật sự đang ngủ !
Bà còn tưởng là giận dỗi tức giận cố ý gặp Đình Chi cơ!
Mạnh Tô Cầm đóng cửa , cùng bên trong, Mạnh Phất Yên bà một cái, về giường xuống.
Mạnh Tô Cầm kinh ngạc: "Con ? Đình Chi tỉnh, con đều thăm thằng bé ?"
Mạnh Phất Yên thở sâu: "Con ."
"Sau đó thì ?"
Mạnh Phất Yên cúi đầu, thở dài.