Cô từng thấy quyền lực, cho nên vô cùng sợ hãi quyền lực, lúc  khi đoán    Cố Đình Chi   gian, cô    chút nào, chỉ  để  đường lui cho .
Trời sinh  sinh  trong gia đình yêu mù quáng, đối với tình yêu cô vẫn luôn  giữ ,  bao giờ sẽ dùng tình yêu  khiêu chiến nhân tính.
Nhỡ  ngày nào đó tình cảm của cô và Cố Đình Chi xảy  vấn đề, bí mật  gian sẽ thành uy h.i.ế.p lớn nhất.
 mà hôm nay, cô vẫn để lộ.
Cô vốn chỉ  giữ bí mật sống cuộc sống gia đình tạm , cả đời ở vùng trời của  là đủ.
 mà hôm nay  Cố Đình Chi liều mạng cứu những  đó,  bọn họ rõ ràng là thư sinh yếu đuối  vì tổ quốc ung dung chịu chết, cô thật sự   biện pháp thờ ơ lạnh nhạt.
Nếu bây giờ cô trơ mắt  bọn họ c.h.ế.t ,  lẽ cả đời  cô sẽ cảm thấy áy náy.
 mà  tay cứu giúp, thì  ý nghĩa  lộ.
Cố Đình Chi thông minh như , chắc chắn  thể đoán .
Mạnh Phất Yên thở dài một , chạy tới bước , kế tiếp nên  gì bây giờ?
Rời khỏi ?
Trốn tránh?
Không thừa nhận?
Hay là từ đấy tách , ở cách xa vĩnh viễn?
Lo lắng hãi hùng mà sống   là phong cách của cô.
Trời dần sáng lên, mặt trời ló rạng, trong phòng phủ kín ánh mặt trời, Mạnh Phất Yên vẫn  ngủ , cô hạ quyết tâm,  rõ hoặc   gì,     đến cùng, từ đấy phát huy  gian hết mức giá trị.
Cô sợ hãi   là   quyền  thế  bảo vệ  bản  mà thôi!
DTV
Vậy nếu cô  năng lực bảo vệ bản  thì ?
Vì  cô  bao giờ lo lắng  gian của Cố Đình Chi sẽ  lộ?
Chỉ vì cô tin tưởng Cố Đình Chi  năng lực bảo vệ  chính  mà thôi.
Xem  kế hoạch   đổi,   cô  thể chỉ nghĩ tới việc  ít kinh doanh kiếm tiền , cô  trèo lên , cố gắng gây dựng sự nghiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-327.html.]
Đại não của Mạnh Phất Yên nhanh chóng vận động, suy nghĩ  lâu, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt,   thoải mái,  nhanh  ngủ  .
Xế chiều hôm đó Cố Đình Chi tỉnh dậy, phát hiện  mà   , còn  ở  giường bệnh ở nhà, một lúc lâu   vẫn  kịp phản ứng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ  ,   thể cảm nhận  rõ nhiệt độ của ánh mặt trời,  quá quen thuộc bố cục trong phòng, là phòng bệnh đặc biệt bố trí trong nhà.
Phó Triều Sinh canh giữ bên cạnh , thấy  tỉnh dậy,  gương mặt lập tức lộ  tươi :
"Lão đại,  tỉnh !"
"Bác sĩ! Bác sĩ!"
Anh  vội vàng gọi bác sĩ,  nhanh bác sĩ  tới, đầu óc của Cố Đình Chi còn  mơ hồ,    gì,   gì, để bác sĩ kiểm tra một lát,     gì đáng ngại, viên đạn  lấy , tĩnh dưỡng một thời gian sẽ  hơn.
Đợi bác sĩ đều rời , Cố Đình Chi vẫn  ở đó, trong đầu  ngừng hồi tưởng  cảnh tượng cuối cùng  thấy.
Lúc đó ở trong một phòng thí nghiệm bỏ hoang tường bong tróc,  dẫn theo   thử thời vận lao , tiếng s.ú.n.g dày đặc, tiếng bước chân bên ngoài lẫn lộn,     nhiều  tới, hỏa lực  mạnh, một   khó  thể dẫn theo   lao  ngoài.
 mà lao  thì    lao  cũng  ,  thể sống  mấy  thì sống mấy .
Chẳng qua lúc   ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, còn  kịp  chuyện     đánh ngất xỉu.
 ,   ở  lưng , là Yên Yên!
Cố Đình Chi kinh hãi: "Yên Yên ? Yên Yên ở ?"
"Lão đại! Lão đại  đừng cử động, cô    vấn đề gì,   vết thương nào, đang ở  lầu ngủ!"
Cố Đình Chi: "..."
Anh cảm thấy như  đang  nhầm: "Cô  đang ngủ ư?"
Phó Triều Sinh mấp máy môi:
"Ừm, Mạnh tiểu thư cứu các  về xong, bảo bác sĩ  phẫu thuật cho  chắc chắn   , thì lên lầu, đến bây giờ vẫn  xuống. Hình như là Mạnh phu nhân  gọi một , gõ cửa, bên trong   động tĩnh,  đó thì  gọi nữa,  lẽ là ngủ  ."
Cố Đình Chi hỏi: "Đều trở về ? Tất cả     việc gì chứ?"
Phó Triều Sinh vẫn gật đầu:
"Ừm, năm  cứu    vấn đề gì, trong đó  hai   trọng thương, nhưng ý chí  sống  ngoan cường,  cứu  về, còn  tỉnh. Ba  khác   thương, khi trở về ngất xỉu, đặt ở phòng khách nghỉ ngơi, hiện giờ  tỉnh."