Hỏa lực đầy đủ tới mấy, cũng chịu bao vây tấn công, huống chi bên cạnh còn ba thư sinh đánh giặc.
Nhìn hai nhân viên nghiên cứu khoa học trọng thương, Cố Đình Chi đau lòng.
Anh vốn lao một , lao là vấn đề gì, nghĩ tới ở đây còn nhà khoa học Hoa Quốc, năm , hiện giờ thương nặng hai .
Hai cho dù bây giờ đưa ngoài, lẽ cũng cứu sống .
Hiện giờ cũng chỉ còn một , đang liều mạng thành quả nghiên cứu của , giải thích, ba bên cạnh ghi chép.
"Mọi cố chống đỡ một lát, của tới cứu chúng , nhanh là thể lao , nhất định sẽ đưa bình an về nước."
Bình an về nước, ai chứ?
Có một ôm ấp tình cảm yêu nước, đều trở quốc gia .
bọn họ nghĩ tới, đám sách như bọn họ sẽ một ngày trải qua chuyện như thế.
Nghe thấy tiếng súng, nghĩ đến những bạn hiểu tự sát, trái tim bọn họ dần lạnh xuống.
"Nếu chúng , sớm ngoài đúng ?"
DTV
Cố Đình Chi trả lời, chỉ : " tới là dẫn ngoài."
Nơi máy ghi âm, hai thương ghi âm xong, ba khác máy ghi âm, nuốt nước bọt, suy nghĩ gì.
Cố Đình Chi thấy tiếng s.ú.n.g bên ngoài, dặn dò: " ngoài xem, trốn thật kỹ, đừng ."
Cố Đình Chi ngoài coi một lát, quả thật ít một chút, nhưng chỉ là một chút, gần đó vẫn nhiều kẻ địch, một ngoài thành vấn đề, nhưng dẫn theo ba ...
Cho dù hai thương thể mang theo, cũng .
Chỉ thể đánh!
Mạnh Phất Yên mượn tiện lợi của gian, lặng lẽ mò mẫm , suốt đường xử lý mấy , phàm là cô gặp đều nghĩ biện pháp diệt trừ.
Đời từng nổ s.ú.n.g g.i.ế.c , cho nên cô sợ hãi gì.
Hơn nữa những đều là kẻ địch, g.i.ế.c trái còn hưng phấn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-325.html.]
Tiếng s.ú.n.g dần gần hơn, mười phút hai gặp .
Tốc độ của Cố Đình Chi nhanh, s.ú.n.g nhắm ngay cô, Mạnh Phất Yên dám khiêu chiến tốc độ của bộ đội đặc chủng, vội vàng :
"Là em!"
"Yên Yên, em... Sao em ở đây? Người nào cho em đây?"
Chỉ vì mấy giây chậm trễ , kẻ địch đuổi theo, một tay của Cố Đình Chi kéo Mạnh Phất Yên , đạn từ bốn phương tám hướng bay tới, tiếng s.ú.n.g chói tai.
Cố Đình Chi dẫn theo Mạnh Phất Yên lùi trở về, về tới nơi bọn họ mới ẩn .
Nhìn thấy tình cảnh bên trong, cuối cùng Mạnh Phất Yên mới hiểu rõ vì Cố Đình Chi ngoài .
Năm từng đánh giặc, cho dù Cố Đình Chi bản lĩnh lớn, cũng biện pháp dẫn tất cả lao , chính thể, nhưng mang theo nhiều như thì tuyệt đối thể.
Nhìn thấy hai nhân viên nghiên cứu khoa học trọng thương đều là lúc còn đang liều mạng liệu, Mạnh Phất Yên cảm thấy chua xót.
Vội vàng lấy bình trong túi , cho hai uống chút nước suối.
"Đây là thuốc, nhanh uống , thể giữ tính mạng."
Mặt ngoài là thuốc Đông y, thực bên trong thêm lượng lớn nước suối, nếu cứu giúp kịp thời, chừng còn giữ tính mạng.
Vết thương của hai nếu cô tới, cho dù cuối cùng đám Cố Đình Chi đưa ngoài, lẽ cũng cứu .
Mới cho hai uống xong, trắng bệch mặt hai mới giảm bớt chút, lúc Cố Đình Chi nghiêng ngả lảo đảo tiến , mới tiến lập tức ngã xuống.
Mặc kệ vết thương , tức giận kéo Mạnh Phất Yên qua, nổi giận : "Ai cho em tới đây? Không nơi nguy hiểm ? Em..."
"Đừng cử động, em lo lắng cho , đương nhiên tới cứu !"
"Em... Em..." Cố Đình Chi tức tới mức phát run, vốn vết thương, trúng một phát súng, còn thương ở bụng, đều nghiêm trọng hơn hai .
Anh chống đỡ bao lâu, chỉ thể liều mạng, nếu thì bộ đều sẽ c.h.ế.t ở đây.
"Triều Sinh ? Em đây bằng cách nào?"
Bên ngoài trấn giữ, ở bên trong , bên ngoài cũng mới đúng, Cố Đình Chi cho rằng tới cứu là Phó Triều Sinh, nghĩ tới là cô nhóc .