Mới đầu  thật sự  , cũng là   chức vị lên cao, địa vị cao,  vặn phía  cũng  chuẩn  giữ  cả nhà ,  mới  hóa  Lục Quốc Trung  sớm   phụ nữ     , chẳng qua tổ chức  sắp xếp khác, cho nên mới  động  mà thôi.
Kiếp  khi chân tướng truyền , Mạnh Phất Yên  nhảy vực qua đời.
Nghĩ đến đây Cố Đình Chi  áy náy,  vẫn luôn cho rằng   thể chăm sóc cô thật , đáng tiếc đến cuối cùng cô vẫn mất mạng.
Thậm chí khi còn sống, cũng  thể tận mắt  thấy kẻ thù đền tội.
Anh vươn tay nắm lấy tay Mạnh Phất Yên:
"Cho dù là như , trở về vẫn  nguy hiểm,  là ở bên  tĩnh dưỡng một thời gian , đợi gia chủ Lục xử lý xong  về. Đến lúc đó   phái  bảo vệ em, đảm bảo an  của cô."
Mạnh Phất Yên  từ chối,  khẽ : "Được,  !"
Gội sạch đầu, tắm xong,  đồ ngủ sạch sẽ, Mạnh Phất Yên bảo  lên giường nghỉ ngơi.
Tóc của đàn ông ngắn, khăn lông lau một lát, máy sấy thổi một lát là xong.
Cố Đình Chi ké tay cô   để cô .
Mạnh Phất Yên  : "Muốn em ?"
Cố Đình Chi bất đắc dĩ : "Ban ngày ban mặt,  em còn ở  lầu đấy, cho dù   cũng  thể đúng ?"
Mạnh Phất Yên  to: "Vậy thì  nghỉ ngơi , gương mặt    là   lâu  nghỉ ngơi , nhanh  ngủ ."
"Em ngủ cùng  một lát, để  ôm là ,  ngủ   em  ."
 là dính !
 mà gương mặt  trai như , thật sự  đành lòng từ chối.
Mạnh Phất Yên đồng ý, Cố Đình Chi lập tức ôm cô  trong chăn.
Nhẹ nhàng cọ xát cô, ôm chặt   trong lòng, ngửi mùi thơm  mái tóc cô, Cố Đình Chi  chút say mê:
"Yên Yên,   nhớ em!"
"Tối nay tới phòng em tìm em, em cũng   !"
Cố Đình Chi thất thần,  chút  kịp phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-321.html.]
Mạnh Phất Yên nhíu mày: "Cần em giải thích thêm  nữa ư?"
Cố Đình Chi kinh hãi: "Tối nay ư? Ở nhà? Mẹ em còn đang ở đây, chúng ..."
"Thu liễm một chút là ,  lặng lẽ tới,  cho     , em nhớ !"
Có đôi khi cô thật sự  dỗ đàn ông, cho dù   lý do   , dù  Cố Đình Chi  xong trái tim đều mềm nhũn, ước gì bây giờ  thể  cô.
"Bây giờ  cũng  thể."
Mạnh Phất Yên  hai vành mắt đen của , trợn mắt  : "Đi ngủ!"
Mấy ngày liền bôn ba, Cố Đình Chi thật sự mệt  chết,  nhanh  ngủ  .
Mạnh Phất Yên thấy   ngủ thì  xuống lầu, Mạnh Tô Cầm   hành lang sân  ngẩn .
"Mẹ,  đang nghĩ gì thế?"
Thấy Mạnh Phất Yên xuống lầu, Mạnh Tô Cầm lộ  tươi : "Đình Chi ngủ  ?"
"Vâng ạ, bôn ba lâu như , mệt  c.h.ế.t ,  xuống là ngủ."
Thấy bà   chút  yên lòng, Mạnh Phất Yên  qua trấn an bà :
"Mẹ, đừng suy nghĩ nhiều quá, dù  hiện giờ  còn  khỏi  , vẫn còn cần điều dưỡng một thời gian. Đợi cơ thể    khôi phục  trở về, con  cùng , luôn   về gặp mặt Vân Ký, cả nhà chúng  đoàn tụ."
Mạnh Tô Cầm nở nụ : "Không  chuyện gì,  chỉ  chút cảm khái mà thôi,  thể trở về đương nhiên là chuyện , nơi đó là địa bàn của Mạnh gia, chỉ cần  thể trở về, đương nhiên là  vẫn thích ở trong nhà hơn."
Mạnh gia gốc ở Hoa Quốc, nơi đó là nơi bà  lớn lên, con gái  thể ở  nước ngoài học tập, nhưng mà bà   cần ở nước ngoài học tập, bà  vẫn  về nhà hơn.
Cho dù  ở bên Lục Quốc Trung, bà  vẫn  trở về.
DTV
Trước đây, chỉ là  thể  về.
Mạnh Phất Yên  bên cạnh bà , :
"Vậy thì , hiện giờ  bộ trong nhà đều   hơn,  khi trở về   ở thủ đô thì ở thủ đô, nếu  về thành phố Thường Ninh,  thì đưa Vân Ký trở về là , nhà cửa trong nhà con thu dọn  sạch sẽ.  , hiện giờ chú Lục và dì Tần đang cãi , chú Lục đang ở nhà chúng !"
Mạnh Tô Cầm sửng sốt: "Chú Lục con ở nhà chúng  ? Anh  với dì Tần con là  ly hôn ?"
Nếu  thì   thể tách  ở riêng?