"Quốc gia rộng như , nhiều  như ,    dựa theo kế hoạch,  khó. Hiện giờ như , theo ý  chỉ  biện pháp quyết liệt mới  thể loại bỏ một  thế lực thù địch trong nước trong thời gian ngắn nhất."
Mạnh Phất Yên gật đầu, xem   thông minh là  thể    xu thế lớn của lịch sử.
"Vậy thì cứ quyết định như  , kế tiếp chúng  vẫn dựa theo kế hoạch, ứng phó Tô gia và dòng bên của Mạnh gia ở bên ,  Mạnh gia trong nước thì vẫn  cứu,  đó xem bên cha xử lý thế nào. Dù  con chắc chắn sẽ về nước một chuyến, nếu bên cha biểu hiện  tệ,   trở về , con ở bên  thêm mấy năm. Nếu cha  ,  cả nhà ba  chúng  đều  nước ngoài."
Mạnh Tô Cầm gật đầu: "Được!"
Hai ngày nay Cố Đình Chi  bận,  sớm về trễ, thậm chí  đôi khi buổi tối đều  trở về,   vất vả lắm mới trở về,   còn  vết thương.
Mạnh Phất Yên hoảng sợ: "Anh   thế?"
Trên bụng, cũng may  tính là sâu, trang viên  bác sĩ gia đình,  khi băng bó cho  xong, Cố Đình Chi bảo   trở về.
Trong phòng chỉ còn  hai , Cố Đình Chi mở miệng: "Không  chuyện lớn gì, vết thương nhỏ mà thôi, ở bên ngoài gặp  cướp."
Mạnh Phất Yên lạnh mặt: "Lời  như   lừa trẻ con ? Bọn cướp  thể  bản lĩnh khiến   thương ư? Triều Sinh ?"
"Đi  việc ."
"Nhiệm vụ  quan trọng ư?"
Cố Đình Chi gật đầu.
Thấy cô lo lắng,  vươn tay kéo cô qua  bên cạnh cô:
"Được , đừng lo lắng, chính là bảo vệ mấy  quan trọng, bọn họ  về nước, nhưng bên   chịu thả . Bọn họ phản kháng thậm chí  xử lý trong bí mật,  nghĩ biện pháp đưa bọn họ rời khỏi đây, nên đánh ."
Mạnh Phất Yên sợ hãi: "Anh... Anh giao đấu với quân đội ư? Bọn họ  thấy mặt  ?"
Cố Đình Chi lắc đầu:
"Là những  đó, nhưng mà  thể để lộ  ánh sáng, cho dù là những   xử lý, cũng chỉ  là tự sát hoặc là  cướp, tử vong ngoài ý ... Đừng lo lắng, đối phương    là ai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-310.html.]
Mạnh Phất Yên thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì , ... Những  đó bảo vệ  ? Là nhân viên nghiên cứu ?"
Cố Đình Chi gật đầu: "Ừm,  một  qua đời, dư  đều còn sống."
Trong lòng Mạnh Phất Yên  chút khó chịu, cạnh tranh giữa các nước lớn, thật sự quá tàn khốc.
Mấy chục năm  mỗi khi   nhắc tới các nhà khoa học khi quốc gia gặp khó khăn từ bỏ lương cao ở nước ngoài về nước, đều sẽ tán thưởng, nhưng  ai   một  , căn bản   cơ hội về nước.
"Vậy... Anh nghỉ ngơi , nếu... Nếu  gì cần em giúp đỡ, cứ việc  với em."
Cố Đình Chi  cô,  khẽ :
"Đừng lo lắng, loại chuyện  thương khi  nhiệm vụ như   thường xuyên gặp , hôm nay cũng   trường hợp mạo hiểm nhất,    sẽ cẩn thận hơn."
"Em thì ? Nói cho   xem, em  thế nào với  ?"
Mạnh Phất Yên trả lời:
"Chắc chắn  em sẽ  phản đối em ở , chẳng qua còn  một  chuyện cần  xác nhận . Nếu trong nước   nguy hiểm gì, bà  sẽ tự  trở về, như  Vân Ký sẽ   chăm sóc, em ở  bên  học đại học hoặc  chút gì đó. Đợi khi  kết thúc công việc, em gần như là  vặn  nghiệp đại học, như   !"
DTV
Cố Đình Chi  kinh ngạc vui mừng: "Thật ? Em thật sự  thể ở  ?"
Thấy  rõ ràng là gương mặt tái nhợt, nhưng vô cùng kinh ngạc vui mừng, đôi mắt đen láy lúc  sáng lấp lánh  cô, trái tim của Mạnh Phất Yên mềm mại hơn nhiều.
"Ừm,   em còn trẻ, trở về chỉ là tham gia công việc mỗi tháng cũng chỉ kiếm mấy chục tệ mà thôi,   ý nghĩa gì đối với nhà bọn em, còn  bằng ở nước ngoài học tập, quan trọng nhất chính là... Em  với bà , em luyến tiếc rời khỏi , nên bà  thành  em!"
Quả nhiên  đôi khi đàn ông  dễ dỗ, Cố Đình Chi lập tức  dỗ dành, một tay ôm cô  lòng:
"Thật  quá, như  chúng   cần  tách  nhiều năm nữa."
"Ừm! Hiện giờ   thương,   sẽ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày  ?"
Cố Đình Chi lắc đầu:
"Tạm thời  , vết thương nhỏ như   tính là gì, những  đó còn  đưa về nước,   yên tâm, cho nên... Mấy ngày    khả năng  nghĩ cách đưa một đống vật tư về nước, em và  ở bên , tự  chăm sóc bản    ?"