Mạnh Phất Yên sửng sốt, mới  nhúc nhích bên tai truyền đến giọng  quen thuộc:
"Tỉnh  ?"
Mạnh Phất Yên mệt đến mức   nhúc nhích: "Mấy giờ ? Chúng  còn  về nhà."
Mẹ còn đang ở nhà mà!
Cố Đình Chi dựa  đầu giường  cô: "Sắp rạng sáng."
Mạnh Phất Yên kinh hãi, lập tức  dậy: "Sao   gọi em, mau dậy ."
Cố Đình Chi  ấn cô trở về: "Tối nay  trở về,  gọi điện thoại hỏi qua trong nhà,  em  sớm ngủ."
Mạnh Phất Yên: "..."
Nghĩ một lát tính cách của  cô, Mạnh Phất Yên quả quyết  trở về, chỉ cần cô sống vui vẻ,  lẽ  cô sẽ  ngăn cản cô.
"Em đói bụng!"
Cố Đình Chi  khẽ: "Vậy em đợi một lát,    bữa ăn khuya cho em."
Anh xuống lầu mười lăm phút là lên, tay bưng một bát mì, mì thái sợi rau xanh, bên trong còn  hai quả trứng ốp lết.
DTV
Một bát mì thật to.
"Em  ăn hết nhiều như ."
"Anh ăn cùng với em."
Hương vị thật sự  tệ, Mạnh Phất Yên cũng thật sự đói bụng,  lẽ nhà    nguyên liệu nấu ăn gì, hơn phân nửa là đồ trong  gian của .
Mạnh Phất Yên chỉ ăn hơn nửa là no, dư  đều  bụng Cố Đình Chi.
Đến  lầu tiêu cơm, trở về   giường, Cố Đình Chi vẫn luôn ở bên   chuyện.
Mạnh Phất Yên cảm thấy  kỳ lạ: "Anh   thế? Không  lúc   vui vẻ ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-304.html.]
Cố Đình Chi hỏi cô: "Yên Yên, em  nghĩ tới, mấy năm kế tiếp em   gì ?"
Mạnh Phất Yên sửng sốt: "Nghĩ tới! Em..."
"Em sẽ về nước ?"
Không đợi cô  hết lời, Cố Đình Chi  cắt ngang lời cô, trong giọng  còn  chút khẩn trương.
Mạnh Phất Yên   ,  : "Anh sợ em    cần  nữa ?"
Cố Đình Chi thở dài:
"Anh  thể   , sức khỏe của  em càng ngày càng  hơn, em trai em còn ở trong nước, em chắc chắn là  yên tâm. Đám kẻ thù của em cũng ở trong nước,  ít nhất  ở đây ba đến năm năm, trong  thời gian , em sẽ về nhà cả nhà đoàn tụ ư?"
Quen  lâu như , Cố Đình Chi tự thấy hiểu  rõ Mạnh Phất Yên, cô là một cô gái tràn ngập tình cảm gia tộc,  lẽ   khả năng ở nước ngoài nhiều năm, bởi vì như  căn cơ của Mạnh gia trong nước sẽ đứt gãy.
Nếu  ở trong nước, cô gả cho   theo đến thủ đô,  là ở quân khu nào đó,  ít nhất  thể chiếu cố Mạnh gia, ít nhất còn ở trong nước, còn  thể liên hệ,  cô ở nơi đó,  cô lăn lộn thế nào.
 mà nếu ở nước ngoài, gần như là cắt đứt liên lạc với trong nước, đám  cũ của Mạnh gia thật sự sẽ chia năm sẻ bảy.
Có lẽ Yên Yên    thấy kết cục như .
"Anh  em luyến tiếc Mạnh gia,    thấy cơ nghiệp nhiều năm của Mạnh gia đứt gãy trong tay em như .  mà một khi em trở về, hai chúng   gặp mặt sẽ khó khăn,   chút luyến tiếc!"
Mạnh Phất Yên dán sát  , dựa  vai   hỏi: "Chỉ  chút thôi ư?"
Cố Đình Chi  đầu  cô, đặt tay  lòng bàn tay cô:
"Mẹ em dần khỏe hơn, nếu là  khả năng, em đừng    ? Chúng  nghĩ cách đón Vân Ký đến, như  các em  thể đoàn tụ, để thằng bé  học bên , đám  ở trong nước chúng  cũng nghĩ cách cứu, hơn nữa nơi    còn  dòng bên của Mạnh gia ? Để bọn họ   cũng giống ,  ?"
Mạnh Phất Yên   chuyện, tên  còn  , cha của cô và Vân Ký đều là Lục Quốc Trung, hơn nữa hiện giờ Lục Quốc Trung đều  , dựa theo tình hình  mắt, Lục Quốc Trung chắc chắn sẽ  để cô đưa Vân Ký .
Cho nên cô và    về, căn bản  hiện thực, luôn  thể để  Vân Ký ở trong nước.
"Vân Ký... Là chắc chắn  thể mang , em còn  một  chuyện   cho , chẳng qua đó là chuyện đồng lứa của , em là vãn bối  tiện  nhiều,  chuyện đều  theo ."
" mà  cũng đừng lo lắng! Em ,  tới chủ yếu là sắp xếp sự nghiệp của , đưa em tới chỉ là nhân tiện.  mà cho dù thế nào, em  đưa em tới, khiến em thành công tìm  , chuyện  em vô cùng cảm kích,   thể dùng xong là ném   chứ?"
"Thực  chuyện vẫn luôn   với , là vì em đang đợi    quyết định."