Sắp xếp  chuyện   trong mấy tháng qua một , Mạnh Phất Yên hoảng sợ phát hiện, một đời  dường như Cố Đình Chi đều tránh  kiếp nạn trong kiếp  một cách  mỹ.
Hơn nữa còn phóng đại công lao kiếp , thậm chí  còn đặc biệt tin tưởng đối với tương lai của , càng ngày càng bày mưu lập kế.
Đời    đủ xuất sắc, đời  dựa theo trình độ như  phát triển tiếp,  thì quá khủng bố.
Anh mới hai mươi mấy tuổi, thuận lợi   chút...
Quá mức!
Vận may ,  phân cao thấp với cô...
Đợi một lát, giống với cô ư?
Mạnh Phất Yên nín thở, cô là trọng sinh trở về,  tất cả ký ức kiếp , còn   gian ở đây, đương nhiên  thể quy hoạch  tiên,  chuyện đều đang nắm giữ,   thì ?
Nếu  cũng là trọng sinh,  thì  chuyện đều thuận lý thành chương!
Bỗng nhiên Mạnh Phất Yên   gì nữa, trong lòng  chút khẩn trương.
Không  chứ,   là đại lão cũng trọng sinh đấy chứ?
Đại lão cấp bậc như , bản   đủ thông minh, còn trọng sinh  gì?
Đời    địa vị cao, nắm quyền, còn  gì tiếc nuối?
Xong đời xong đời xong đời, một  trọng sinh, thì  dễ dàng liên tưởng đến trọng sinh, ví dụ như cô là trọng sinh, thì sẽ nghĩ thành công của  theo phương diện .
Một  trọng sinh như cô cả ngày lượn lờ  mặt đại lão trọng sinh, sớm muộn gì cũng  ngày  lộ.
Cũng may trọng sinh tới nay động tác của cô đủ lớn,  chuyện sắp xếp đều thuận lý thành chương, cho nên Cố Đình Chi  hoài nghi cô.
Nếu cô  nhiều hơn,  khả năng Cố Đình Chi  sớm hoài nghi cô.
Vậy  gian thì ?
Thời gian dài   phát hiện   ?
Người  là quân nhân chuyên nghiệp, lòng cảnh giác, năng lực điều tra ,   cô  thể so sánh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-286.html.]
Bỗng nhiên cô gái bên cạnh   chuyện, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, gương mặt liên tục  đổi, Cố Đình Chi cảm thấy kỳ lạ:
"Yên Yên, em   ? Nghĩ chuyện gì thế?"
"Hả?" Mạnh Phất Yên hoảng sợ.
Cố Đình Chi thấy cô  phản ứng lớn như , gương mặt còn  tái nhợt, quan tâm :
"Em   ? Không thoải mái ? Vừa  còn   mà!"
Mạnh Phất Yên vội vàng điều chỉnh :
"Không... Không  việc gì ạ, em... Em chính là cảm thấy, mới đầu em còn tưởng   thành nhiệm vụ  nhanh sẽ trở về, hiện giờ   tới  buôn bán, ... Tương lai việc  ăn càng  càng lớn,  mang đến càng nhiều thứ , chẳng  quốc gia sẽ để  luôn ở nước ngoài ?"
"Vậy em   bây giờ? Em còn  về nước, em   tách  với ."
Nghe thấy câu , Cố Đình Chi lập tức vui sướng, trong lòng  bong bóng ngọt ngào, căn bản  hoài nghi khác thường của Mạnh Phất Yên  .
Anh ôm cô  lòng, vuốt ve gương mặt non mịn của cô,  :
DTV
"Luyến tiếc  ! Không , chúng  sẽ ở bên , nếu em chỉ  cứu  Mạnh gia mà , cho dù em  về nước cũng  thể  ."
" mà Vân Ký ở trong nước mà! Em  thể để thằng bé ở một  bên đó ."
"Chuyện đó cũng  cần lo lắng, chỉ cần   thể   thành tích, đón Vân Ký tới đoàn tụ với em cũng    thể, việc nhỏ như  phía   dễ  chuyện. Đám lão tiền bối vì ngoại hối, vì kỹ thuật, vì phát triển của quốc gia đều sắp điên , chỉ cần   thể  trợ giúp đối với quốc gia, yêu cầu  quá phận bọn họ đều sẽ đồng ý."
"Lúc  cuộc sống ở nội địa thật sự  tiện, em ở  nước ngoài cũng   gì  . Mẹ em ở nơi , nếu  thể đón Vân Ký , em còn trở về  gì?"
Mạnh Phất Yên do dự một lát, cuộc sống ở bên ngoài thật sự tiện hơn nhiều, nhưng dù  cũng   quốc gia của , cô   lòng trung thành gì đối với nơi .
Huống hồ chuyện của  và cha cô còn  giải quyết,  phụ nữ  còn sống, thù lớn của cô còn  báo.
Giữa  và cha cô còn  mấy lời  thể  rõ với , nếu  giải quyết, chẳng  đời   đợi thêm bảy tám năm  mới trở về?
Bỏ lỡ cả đời, thật sự  ?
Cho dù hiện giờ hai  nghĩ gì, ít nhất  giải quyết  chuyện.
Bọn họ  ở đây     cả, cô  nhận  cha    cũng  , nhưng mà thù  thể ôm, cô cũng   trong lòng  còn  tiếc nuối.