"Nếu hạ quyết tâm nước ngoài, bác sẽ ngăn cản cháu, nhưng dẫn theo mà bác sắp xếp. Còn nữa, bác tiếp xúc nhiều với Cố Đình Chi lắm, tạm thời còn biện pháp phán đoán , cháu nước ngoài gặp đừng để lừa. Cứ đối tượng cũng , nhưng thật sự bàn chuyện cưới hỏi gì đó, đợi về nước bác quan sát quyết định, thấy ?"
Mạnh Phất Yên đặc biệt ngoan ngoãn gật đầu:
"Nghe ạ, cháu nhất định sẽ nhớ kỹ lời bác cả , đợi khi vè nước chắc chắn sẽ dẫn tới gặp bác, để bác tự xem qua đó quyết định."
"Ừm, cháu thì !"
Con gái ngoan ngoãn, khiến Lục Quốc Trung thả lỏng, trái tim của cha già tràn ngập thỏa mãn.
mà nghĩ tới con gái sắp sớm chiều ở chung với tên nhóc ý đầy , trong lòng Lục Quốc Trung thấp thỏm.
Không , dặn dò Trần Anh cẩn thận, nước ngoài tỏ rõ phận với Cố Đình Chi, cho lưng Yên Yên ông che chở, tính kế Yên Yên thì ước lượng xem phân lượng của .
Mọi chuyện chuẩn thỏa, bên Mạnh Phất Yên kết thúc huấn luyện, đó chuẩn nước ngoài.
Mạnh Vân Ký vô cùng luyến tiếc: "Chị, chị nhanh trở về nhé, gặp nguy hiểm thì chạy thật nhanh."
Mạnh Phất Yên xoa đầu bé: "Yên tâm , chị , nhất định sẽ mau chóng trở về."
DTV
Đã tới địa điểm cuối cùng, ở sân bay, con gái sẽ nhanh chóng rời , Lục Quốc Trung nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhịn .
Ông gọi Mạnh Phất Yên sang một bên, xung quanh trống trải, cách khá xa, bọn họ chuyện khác sẽ thấy .
"Lát nữa lên máy bay sẽ trực tiếp đưa cháu đến phương nam, đến lúc đó từ Cảng Thành nước ngoài, Cảng Thành cũng nơi an , tới bên đó dẫn theo Trần Anh rời một bước."
Mạnh Phất Yên gật đầu, nghiêm túc : "Cháu ạ, cháu sẽ nhớ kỹ, bác cả yên tâm ."
Lục Quốc Trung há miệng thở dốc, vẫn câu : "Sau khi nước ngoài, để ý tin tức cháu một chút, cô ... Nói chừng cũng sẽ tìm Mạnh gia."
Mạnh Phất Yên sửng sốt, bỗng nhiên trợn to mắt, nắm lấy cánh tay của Lục Quốc Trung:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-264.html.]
"Mẹ... Mẹ cháu ư?"
Mạnh Phất Yên khiếp sợ đến mức nên lời, là mất ư?
Sao chuyện ?
Lục Quốc Trung vỗ tay Mạnh Phất Yên, trấn an cô, ánh mắt hiệu cho cô đừng quá kích động, ở phía xa còn nhiều như mà!
Mạnh Phất Yên cố gắng kìm nén cảm xúc của , nhưng vẫn run rẩy: "Bác cả, cháu... Còn sống ạ?"
Lục Quốc Trung gật đầu:
"Ừm, năm đó bà trọng thương, còn nhiều thời gian, nên nhiều sắp xếp. Tuy cố gắng sắp xếp nhiều đường lui cho cháu, nhưng dù các cháu vẫn còn nhỏ, cô yên lòng."
"Cô cam lòng c.h.ế.t như , điều kiện chữa bệnh trong nước chữa hết cho cô , đại biểu nước ngoài chữa hết. Lúc cô thương là do nhiều nhân tố, cô ở trong nước chắc chắn sẽ đặc vụ của địch theo dõi. Cô cam lòng đợi chết, nên liên lạc với bác, cầu xin bác nghĩ cách đưa cô nước ngoài, bác... Đã đồng ý!"
Mẹ còn sống!
Vậy mà còn sống!
Đây tuyệt đối là tin tức nhất cô kể từ khi trọng sinh tới nay.
mà nếu chết, vì đời trở về tìm cô?
Cho dù là niên đại đặc biệt biện pháp trở về, nhưng mà cải cách mở , Hoa ở nước ngoài đều thể về nước, vì trở về?
"Vậy, thì ạ? Mẹ thành công nước ngoài ư? Sau đó truyền tin tức cho bác ? Bà chữa trị hết ạ? Hiện giờ đang ở ?"
Thực Lục Quốc Trung hiện giờ Mạnh Tô Cầm đang ở , nhưng lúc là tin tức gửi về.
"Bác thành công đưa bà nước ngoài, lúc trạm đầu tiên là Cảng Thành, ở bên đó trị liệu. Sau bác nhận tin, là tính mạng bảo vệ, nhưng lẽ là di chứng về . Hai năm bác nhận tin nữa, cô Mỹ, lẽ là tiếp tục trị liệu, là tìm dòng bên của Mạnh gia cũng chừng, từ đó bác còn tin tức của cô nữa."