mà đầu tiên cô là Mạnh gia, kế tiếp mới là con gái ông .
Nếu cứ nhận cha như , vui ?
DTV
Cảm thấy con gái vất vả nuôi lớn phí công nuôi dưỡng?
Huyết thống thể đổi, thỉnh thoảng hưởng thụ chút trợ giúp của cha là cô giúp cha một chút, chuyện gì vẻ, nhưng thể sửa vấn đề nguyên tắc.
Thật sự như , cô sẽ sống cánh chim của Lục gia.
"Lựa chọn như , thật sự sẽ an hơn nhiều, nhưng mà cháu tính toán như ."
Dường như Lục Quốc Trung quá nhiều bất ngờ, nhưng vẫn lo lắng: "Nhất định nước ngoài ư?"
Mạnh Phất Yên gật đầu:
" , nhất định . Bác cả, cảm ơn bác nguyện ý giúp cháu, cháu cảm kích. mà thật sự lựa chọn như , lực kêu gọi của cháu sẽ đủ, sẽ biện pháp lập uy, đây là chuyện cháu ."
"Khi ông bà ngoại còn trẻ từng thương nhiều chiến trường, cho nên mới sống lâu, bọn họ rời quá sớm, nỗ lực như , cũng chỉ thể miễn cưỡng duy trì địa vị của Mạnh gia. Nếu như bà vẫn còn sống, kế tiếp vẫn là hy vọng, nhưng mà bà rời sớm quá."
"Hiện giờ đều qua mấy năm, nếu cháu thật sự trưởng thành, nhân mạch và tài nguyên lúc sẽ thật sự đứt gãy. Cháu thể Mạnh gia suy bại như , cho nên một việc cần bản cháu tự ."
Lục Quốc Trung im lặng một lúc lâu, mới thở dài: "Tính cách đúng là giống hệt tính cách cháu, lá gan lớn, cũng đủ tàn nhẫn."
Thực tính cách cũng khác ông mấy, quật cường, vô cùng cố chấp.
"Nếu cháu , bác sẽ ngăn cản cháu. Vừa bác nếu cháu là con gái của bác, bác sẽ chỉ dạy cháu gả chồng sinh con, cháu còn nhớ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-262.html.]
Mạnh Phất Yên gật đầu: "Nhớ rõ ạ!"
Lục Quốc Trung , trong mắt tràn ngập thưởng thức.
Ông vươn tay to , đầu tiên sờ đầu Mạnh Phất Yên, kiên nhẫn dạy dỗ cô:
"Hiền thê lương mẫu, dịu ngoan, đó là con dâu bồi dưỡng cho khác, con gái bồi dưỡng cho nhà . Con đường mà cháu chọn cũng sai, bác cả thưởng thức cô gái như ."
"Hiện giờ thế đạo đổi, nam nữ bình đẳng, con gái cũng c.h.é.m g.i.ế.c đời như con trai. Cháu nhớ kỹ, đàn ông coi trọng tiền tài, c.h.é.m g.i.ế.c tàn nhẫn, nếu cháu lựa chọn bản sự nghiệp, thì sẽ giao tiếp nhiều với đàn ông. Đừng thẹn thùng, cũng đừng quá thiện lương, đôi lúc cần học tranh quyền đoạt lợi, chỉ đua, đoạt lấy, mới thể nắm giữ quyền lên tiếng."
"Tương lai cũng nên vì tình yêu, vì kết hôn mà dễ dàng từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ chính , chủ động lùi về , giao tài nguyên cho đàn ông, đây là chuyện tối kỵ. Cháu nhớ kỹ, đổi phận, sẽ đàn ông vì cháu như ."
Mạnh Phất Yên kinh ngạc, nghĩ tới Lục Quốc Trung sẽ dạy cô những chuyện , nhưng mà cô thích!
"Vâng ạ, cháu cảm ơn bác cả, cháu sẽ nhớ kỹ."
Lục Quốc Trung lời thấm thía:
"Em trai cháu quá nhỏ, về bản chất cháu khác gì con gái một của Mạnh gia lắm, con gái một dễ theo dõi. Đàn ông am hiểu ăn tuyệt hậu, với điều kiện của cháu, bác đoán cháu ở thành phố Thường Ninh ít cưới."
"Cho dù tương lai cháu thành công từ nước ngoài trở về, mang đến nhiều đơn đặt hàng, cứu dòng bên của Mạnh gia, nhưng trong ấn tượng khắc sâu, ở trong mắt nhiều cháu chỉ là vá cầu, bọn họ sẽ cho rằng cưới cháu sẽ thứ của Mạnh gia. Trong đám cũng tất cả đều xa, một là tính kế giá trị lưng cháu, nhưng cũng thật sự cưới cháu, tương lai cũng sẽ yêu quý cháu, nhưng dần thâu tóm ích lợi trong tay cháu là thật. Cháu ngàn vạn đừng để tình yêu mê hoặc, cháu nhớ kỹ cưới cháu, đối xử với cháu là đương nhiên, liên quan tới việc cháu cho tài nguyên của Mạnh gia ."
"Đổi phận, nếu cháu chỉ cho đàn ông tình yêu, đối phương tuyệt đối sẽ giao hết gia sản cho cháu mà tự về nhà trông con, hiểu ?"
Lúc trong lòng Mạnh Phất Yên vui.
Đã lâu !
Đã lâu ai với cô những lời .