Thời gian trôi qua  nhanh, thời gian huấn luyện của Mạnh Phất Yên gần kết thúc, ngày  Lục Quốc Trung nghỉ ngơi, dẫn bọn họ đến chỗ cưỡi ngựa.
Trên cỏ, Lục Tinh Dã, Lục Tinh Minh còn  Mạnh Vân Ký chơi vô cùng vui vẻ, Trần Cẩn Trần Anh dẫn theo  ở cách đó  xa canh chừng.
Lục Quốc Trung   cỏ  ba  chơi đùa cách đó  xa, Mạnh Phất Yên  bên cạnh ông .
"Sắp   nước ngoài, trong lòng  khẩn trương ?"
Mạnh Phất Yên lắc đầu: "Không khẩn trương!"
Lục Quốc Trung  khẽ,  đầu  về phía cô: "Cháu còn ít tuổi như ,  đến một nơi xa như thế, dị quốc tha hương, tiền đồ  rõ,  sợ hãi một chút nào ?"
DTV
Mạnh Phất Yên lắc đầu: "Không sợ, dù   thể  đến bước , cháu  vui vẻ."
Lục Quốc Trung  cô một lúc lâu, quật cường  mặt, quả thực giống y đúc  cô năm đó.
"Bác  cháu  nước ngoài là   gì, nhưng mà cháu  nghĩ tới  , cháu chỉ là cô gái nhỏ, còn  em trai của  cần bảo vệ,  nhà của cháu  trả giá đủ nhiều, cháu   nghĩa vụ mạo hiểm lớn như   cứu những  đó. Cháu cứ an  ở  thành phố Thường Ninh, để chú Lục cháu sắp xếp một công việc cho cháu, gả chồng sinh con, mới là con đường  thỏa nhất."
Mạnh Phất Yên nhếch miệng, khẽ  :
"Đối với cô gái bình thường mà , chuyện  đúng là lựa chọn sáng suốt, nhưng mà đối với cháu thì  . Cháu là con gái Mạnh gia,  vai gánh trách nhiệm của Mạnh gia, cháu  thể đổ trách nhiệm cho  khác!"
Lục Quốc Trung tràn ngập hứng thú: "Chính là  cứu ,  là  phát triển sự nghiệp của , tăng địa vị?"
Mạnh Phất Yên  đầu  về phía ông :
"Hai chuyện    mâu thuẫn,    ạ? Cháu chỉ cần  thể cứu bọn họ, đương nhiên sẽ tăng cao địa vị,  địa vị, quyền thế cũng sẽ  bạn sinh ,  theo đuổi cũng càng ngày càng nhiều."
Lục Quốc Trung  : "Thực , càng  nhiều ý tưởng  khôi phục huy hoàng của Mạnh gia ngày xưa đúng ? Một cô gái nhỏ như cháu, dã tâm lớn như   gì?"
Mạnh Phất Yên nhướng mày: "Bác cả  cảm thấy, cháu   lòng tiến tới ?"
Lục Quốc Trung  to, trong mắt  thưởng thức:
"Không tệ, đúng là  lòng tiến tới, tuổi trẻ khí thịnh y như  cháu năm đó, tràn ngập dã tâm,  bao giờ sẽ vì  là con gái mà từ bỏ lý tưởng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-260.html.]
Mùa xuân tới, cỏ xanh  chui  khỏi mặt đất, mặt cỏ xanh mơn mởn, gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, lúc    ánh mặt trời ấm áp, cho dù là ở phương bắc, vẫn  thể cảm nhận  ấm áp của ngày xuân.
Mạnh Phất Yên  Lục Quốc Trung, cảm thấy hôm nay tâm trạng của ông   ...
"Bác cả... Quen  cháu ạ?"
Lục Quốc Trung trả lời: "Quen!"
"Bác và bà   quen thuộc ạ?"
"Rất quen thuộc!"
"Thật ạ?"
"Vì   tin?"
Mạnh Phất Yên mím môi,  chút  dám .
Lục Quốc Trung  về phía cô: "Sao   chuyện?"
"Cháu... Chưa từng   nhắc tới bác,  đây cháu thường xuyên  theo   nam  bắc, cũng  từng gặp bác."
Lục Quốc Trung nhếch miệng, dường như tâm trạng càng  hơn.
"Cháu  theo   cửa, hơn phân nửa là dẫn cháu  mở rộng tầm mắt, để cháu  giao tiếp với  nước ngoài thế nào, đàm phán với bọn họ  , kiếm ngoại hối kiểu gì. Những chuyện đó đều là   ăn,  giống với bác."
Mạnh Phất Yên chớp mắt, những lời  là  ý gì?
Thực  cho đến bây giờ, Mạnh Phất Yên đều  chắc chắn năm đó Lục Quốc Trung và   xảy  chuyện gì,  ông  đối xử  với chị em  như ,  thì giữa hai   lẽ   hận?
Mẹ  từng  trong lòng bà     thích, là một  đàn ông vô cùng xuất sắc, chẳng qua trải qua suy xét nhiều mặt, bà   lựa chọn ở bên  .
Cô nhớ rõ lúc   cô tràn ngập hoài niệm,  lẽ phần thích đó là thật.
Mẹ cô vẫn luôn là   tiêu sái,  lẽ cô và Vân Ký đều là con của Lục Quốc Trung,   kém tám tuổi, hai đứa nhỏ đều là của Lục Quốc Trung,   thích hẳn là ông .
Lục gia và Mạnh gia cũng coi như môn đăng hộ đối, hai  đều là  xuất sắc trong đám  trẻ tuổi, vì  lúc  thích    ở bên ?