Cảm xúc của Lục Quốc Trung tới cũng nhanh khống chế cũng nhanh, con  ông  là như ,  sớm quen với việc khống chế cảm xúc của .
Nếu   hôm nay ở đây đều là  ông  tin tưởng nhất, ông    để lộ  chút cảm xúc .
Nếu   trong lòng Mạnh Phất Yên  sớm  rõ,   chừng thật sự  dễ dàng   .
Ít nhất, Lục Tinh Dã    .
"Bác cả,   bác cảm thấy Vân Ký trông  chút giống cha cháu   ạ? Chuyện  thật sự quá trùng hợp,  chỉ Vân Ký, ngay cả Yên Yên đều  chút giống. Mấy chúng cháu lớn lên bên Yên Yên từ nhỏ,  khác gì  em ruột lắm."
DTV
Khóe miệng Lục Quốc Trung  nhếch lên,  : " là  chút giống cha cháu, khi bác mới  thấy còn  chút bất ngờ."
Ông  nhanh chóng  sang chuyện khác:
"Bác bảo  gửi ghi chép công việc của cháu,   tệ, ở  nơi  , bác  xem  thể sắp xếp công việc ở bên  cho cháu  , tự  dẫn dắt cháu."
Lục Tinh Dã kích động đến mức suýt nữa nhảy bật lên: "Cháu nhất định sẽ chăm chỉ nỗ lực, tuyệt đối  khiến bác thất vọng ạ, cháu cảm ơn bác cả ạ!"
"Ăn cơm !"
Lục Kiến Quân gọi một tiếng,  bưng hai món ăn  ,  thấy Lục Tinh Dã tới quả thực như thấy  cứu tinh.
"Lão đại , cuối cùng con cũng tới, mau lên mau lên,  bưng đồ ăn."
Lục Tinh Dã quá kích động, cho nên  để ý tới   cha  đeo tạp dề, chạy nhanh đến phòng bếp bưng đồ ăn.
Rất nhanh đồ ăn  bưng lên,   vây quanh bàn cơm, rõ ràng là Mạnh Vân Ký  ỷ   chị gái,  nghĩ tới còn  thể đến thủ đô gặp chị gái, cho dù chỉ là gặp mặt, ngày mai bảo  bé trở về  bé cũng vui sướng.
"Chị, chị ăn nhiều một chút  ạ!"
Cậu bé gắp đồ ăn cho chị gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-256.html.]
Mạnh Phất Yên ngây ngốc,  : "Tự em ăn , ở  xe lửa  ăn  gì đúng , ăn nhiều một chút!"
Lục Quốc Trung ở bên cạnh  hai đứa nhỏ ở chung, xem  tình cảm của hai chị em  , Lục Quốc Trung  vui.
Ăn cơm tối xong những  khác ở  trong nhà, Lục Quốc Trung trở về văn phòng một chuyến.
Nơi  là nơi riêng tư của ông , cho nên  cần  che giấu cảm xúc của , kích động trong lòng  kìm nén , Lục Quốc Trung gần như là  to .
Tiểu Trần vẫn luôn  theo bên cạnh  dọa sợ: "Lãnh đạo..."
Lục Quốc Trung xua tay: "Không ,   vui, thật sự  vui!"
Không nghĩ tới khi đến trung niên, ông  còn may mắn như , trời cao đúng là đối đãi  tệ với ông .
"Tiểu Trần, dẫn em gái  đến đây,    theo Yên Yên. Đợi Yên Yên  nước ngoài, cô  coi như là cận vệ,  theo Yên Yên  nước ngoài bảo vệ con bé."
"Còn  Vân Ký,  tính toán giữ thằng bé ở ,   sẽ ở chỗ . Cùng lắm thì điều Tinh Dã và Tinh Minh tới bên  yểm hộ,   phái mấy  âm thầm  theo thằng bé, nhất định  bảo vệ thằng bé an .    em gái  bảo vệ Yên Yên còn  đủ, dẫn thêm mấy , do cô  dẫn đội,  theo Yên Yên cùng  nước ngoài.  mà ngoại trừ em gái , những  còn  ẩn nấp kín đáo là ."
Tiểu Trần ngây ngốc: "Chuyện ... Bảo vệ bọn họ ạ?"
Lục Quốc Trung  Tiểu Trần, tươi  từ tận đáy lòng : " ! Bảo vệ bọn họ, bởi vì  phát hiện,  khả năng bọn họ đều là con của ."
Trần Cẩn  theo bên cạnh Lục Quốc Trung từ khi còn nhỏ, là Lục Quốc Trung nuôi lớn, mấy năm nay cảnh vệ bên cạnh ông  vẫn luôn đổi, chỉ  Trần Cẩn là  đổi.
Có thể  đây là tâm phúc trong tâm phúc của Lục Quốc Trung,  một  việc đương nhiên là   .
Nghe thấy những lời  của Lục Quốc Trung,   khiếp sợ một lúc lâu   nên lời:
"Chuyện ... Là thật ư? Năm đó ngài cùng đồng chí Mạnh..."
Lục Quốc Trung xua tay,  thèm để ý.
"Có thể là  chút hiểu lầm, cô  quá thông minh cũng quá độc lập, con gái một của Mạnh gia, lòng vì sự nghiệp còn mạnh như thế, ông cụ nhà  là  cổ hủ,  lẽ cô    từ bỏ sự nghiệp của . Cũng  lẽ      theo dõi, sợ bản  gây họa."