Bánh quẩy, bánh bao, màn thầu, sữa đậu nành, cháo gạo trắng, dưa muối.
Đều là bữa sáng  trong nước quen ăn.
Mạnh Phất Yên  : "Bác cả, cháu  kén ăn, mấy món  đều là lương thực tinh, đều là thứ  cả ạ!"
Dường như Lục Quốc Trung  vui: "Ừm, cháu thích thì , ăn ,  đủ bác  bảo   mua."
Lục Kiến Quân: "..."
Trong lòng Mạnh Phất Yên mơ hồ suy đoán  gì đó, nhưng mà  mặt  biểu hiện, ngoan ngoãn ăn đồ ăn.
Chầu bữa sáng , Lục Quốc Trung ăn tương đối  kiên nhẫn,  đây đối với ông  mà , ăn cơm chính là lấp đầy bụng, căn bản  để bụng ăn gì, tốc độ cũng càng nhanh càng , hôm nay thì khác.
Ăn bữa sáng xong, Mạnh Phất Yên nên  huấn luyện, chuyện  vốn   chuyện lớn gì, Lục Quốc Trung giao cho  khác  là .
DTV
 hôm nay ông   tự  hỏi đến, gọi cảnh vệ bên cạnh tới.
"Tiểu Trần,  dẫn con bé qua đó,  với  bên  đây là  đầu tiên cô gái nhỏ tiếp xúc, hiểu  chút cơ sở  . Có thể   bản lĩnh phòng  cơ bản là ,    huấn luyện con bé thành bộ đội đặc chủng. Con bé là  thường, hiểu  s.ú.n.g ống đơn giản,  tính cảnh giác nhất định là ."
Tiểu Trần là  trẻ tuổi   nhiều,   theo bên cạnh Lục Quốc Trung nhiều năm,   nghiêm túc đáp ,  đó dẫn Mạnh Phất Yên rời .
Trước khi , Lục Quốc Trung trấn an hai câu:
"Đừng khẩn trương, mới đầu bọn họ sẽ   khó dễ cháu, nếu cảm thấy khó, cùng lắm thì học lâu thêm mấy ngày."
Lục Kiến Quân: "..."
Đây là tiếng   cả ông   thể   ?
Mạnh Phất Yên  nghiêm túc gật đầu: "Cháu   ạ, bác cả bác yên tâm , cháu nhất định  thể học ."
"Ừm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-252.html.]
Ánh mắt Lục Quốc Trung  theo Mạnh Phất Yên rời , mãi đến khi bóng dáng biến mất ở cổng lớn, bỗng nhiên ông   với Lục Kiến Quân bên cạnh:
"Anh nhớ rõ Mạnh gia  còn  nào đúng , em và cô nhóc  đều tới đây, đứa bé trong nhà   bây giờ?"
Lục Kiến Quân  nhận thấy  gì, thuận miệng trả lời:
"Tinh Dã còn ở nhà, hai ngày  Tinh Dã trông, hai ngày  em trở về,   đứa bé sẽ ở cùng em, em dẫn theo thằng bé ở Mạnh gia."
Lục Quốc Trung ngây ngốc, nhíu mày: "Các em dọn đến Mạnh gia ư?"
Lục Kiến Quân im lặng một lát,  tình hình trong nhà cho ông :
"Anh cả, nhà em xảy  chút chuyện..."
Ông   chuyện giữa  và Tần Quỳnh Anh, nhưng mà dù  cũng là  của con ông , cho nên ông  vẫn giữ  một chút tâm tư ác độc của Tần Quỳnh Anh đối với Mạnh Phất Yên.
"Gần đây Tần gia  thu thập, cô  an  hơn nhiều, dù  cũng sinh ba đứa con với em, em cũng  thể  màng chút cảm thụ của đám nhỏ. Cho nên tạm thời  ly hôn, đợi Yên Yên rời  xong em sẽ đến Mạnh gia ở, thứ nhất là trông nhà cho bọn họ, thứ hai là chăm sóc Vân Ký."
Lục Quốc Trung vẫn  hiểu  về tình hình trong nhà em trai, cho nên  xong chỉ im lặng một lát,  đó gật đầu :
"Làm   địa vị, quản lý  thuộc bên cạnh  cũng là năng lực quan trọng nhất, chuyện  Tinh Từ   . Trên thế giới     nào cũng  năng lực khống chế  bản , phần lớn   đều  nhận rõ chính , dễ dàng phiêu, dễ dàng tìm đường chết. Lúc  để  cầm lái của gia tộc quản lý những  , đối với bọn họ mà  cũng   là chuyện ."
Lục Kiến Quân gật đầu đáp lời, ngay khi ông  cho rằng  cả  tán thành cách  của , thì Lục Quốc Trung đổi giọng, còn  thêm:
" mà mỗi ngày em đều bận rộn  , quan hệ bên xưởng máy móc rắc rối phức tạp, em xử lý chắc chắn là tốn sức, phần lớn thời gian đều tập trung  công việc đúng ? Lấy   thời gian chăm sóc đứa bé ?"
Lục Kiến Quân  hoài nghi  cả nhà  chứ?
Nghe xong thậm chí còn gật đầu tán thành:
" là   thời gian chăm sóc, nhưng mà chuyện    biện pháp, bọn họ sinh  ở Mạnh gia, luôn  sứ mệnh của . Hiện giờ thằng bé còn nhỏ, chị gái thằng bé chống đỡ gánh nặng gia tộc, chút ấm ức dư   thằng bé chỉ  thể chịu đựng."
"Em sẽ cố gắng chăm sóc thằng bé, hàng xóm khu  nhà đều là quen ,  nhiều đứa bé đều sẽ nuôi thả, cũng   chuyện lớn gì."