Tay đánh cờ của Lục Quốc Trung dừng , giọng lúng túng: "Mẹ cháu thích ư? Sao cháu ?"
Mạnh Phất Yên trả lời:
"Cháu ! Từ nhỏ đến lớn chính là cảm giác , cháu ít khi chuyện với ông , cũng ở cùng với ông . Dù ông đối xử với cháu đối xử với lắm, cháu đối với ông cũng là tình cảm gì. Sau khi cháu qua đời, nhiều với cháu, cháu càng cảm giác gì."
"Mẹ cháu gì?"
"Chính là cho cháu ông đáng tin, cũng để ý tới con gái như cháu, ông thích ở bên ngoài, ông nhiều chuyện quá mức ở nhà máy, bảo cháu đừng ôm hy vọng với ông , cần gì thì tìm chú Lục. Nếu ông bắt nạt cháu và em trai, cần khách sáo với ông , nhưng mà khi cháu lớn lên thì quá phận, nếu khả năng chúng cháu sẽ gặp nguy hiểm."
"Cháu nhớ kỹ những lời , ông cưới kế cửa, cháu dần cảm nhận thích hợp. Mấy chỉ là con của chị gái kế, ông bảo vệ quá mức. Khi ở Đông Bắc, cháu chắc chắn đám là con ruột của ông , khi ông kết hôn với con, lẽ là cháu cho nên mới dần đề phòng ông ."
Lục Quốc Trung chút bình tĩnh:
"Nếu cháu tình cảm với , vì lúc kết hôn với ? Là ngay từ đầu thích nhưng đó phát hiện lừa, là ngay từ đầu thích, gả cho là nguyên nhân khác?"
Rõ ràng là giọng của ông sốt ruột, nhưng lúc Lục Quốc Trung cảm nhận .
Mạnh Phất Yên ông một cái, nghĩ một lát mở miệng :
"Không ạ, dù ở trong ấn tượng của cháu hình như thích ông , nhưng vì vẫn luôn ly hôn. Mẹ từng, hình như trong lòng thích, nhưng mà ở bên ."
"Vì ở bên ? Cháu nguyên nhân ?"
Nhận thấy giọng của đối phương run rẩy, Mạnh Phất Yên thở dài trong lòng, tạo hóa trêu mà!
mà mặt cô biểu hiện gì, chớp mắt, chút vô tội :
"Chuyện gì kỳ lạ ạ? Vốn ít nguyện ý tới cửa ở rể lắm mà!"
Lục Quốc Trung: "..."
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-250.html.]
"Năm đó cháu ưu tú như ! Gia thế , xinh , năng lực cũng giỏi, bà thích, chắc chắn cũng là vô cùng xuất sắc, đàn ông như ít ai nguyện ý tới cửa ở rể lắm!"
Lục Quốc Trung: "..."
Cả ông ngây dại, giống như khí đều an tĩnh.
Cho nên nhiều năm như thế, ông đều nghĩ sai, bà ở bên cạnh , chẳng lẽ là vì ông khả năng con rể ở rể của Mạnh gia ư?
Cả Lục Quốc Trung đều hỗn độn!
"Bác cả Lục? Bác cả?"
Thấy ông lời nào, Mạnh Phất Yên gọi mấy tiếng.
"Hửm?" Lục Quốc Trung lấy tinh thần, đáp một tiếng, nhưng tâm tư của ông rối loạn.
Trong đầu ông ngừng hiện lên chuyện xảy năm đó, bà là vì chuyện mới tách với ?
Năm đó bà niên thiếu khinh cuồng, khí phách hăng hái, là thừa kế duy nhất của Mạnh gia, còn nhỏ tuổi buôn bán , từ nhỏ trưởng thành trong tiếng khích lệ của những khác.
Ông thật sự nhớ rõ, lúc đó bà để ý Mạnh gia, để ý tương lai của Mạnh gia.
"Bác cả, bác ? Tới lượt bác ạ!"
Lục Quốc Trung bàn cờ, định tinh thần tiếp tục suy nghĩ nên đánh thế nào, nhưng cho dù thế nào cũng biện pháp định tinh thần.
Thấy ông tâm tư chơi cờ, Mạnh Phất Yên cũng tạm dừng:
"Bác cả là nhớ tới chuyện quan trọng gì ? Vậy... Hay là dừng ở đây thôi? , bác gái cả ở đây ạ? Còn các em trai em gái nữa ạ? Cháu chú Lục bác cả con, trong nhà trống trải như , bọn họ ở đây ạ?"
"Không, bọn họ ở đây!" Giọng của Lục Quốc Trung vội vàng, như là nóng lòng chứng minh gì đó, lấy tinh thần lập tức tỉnh táo , khôi phục trọng đông lạnh ngày xưa: "Bình thường bác bận, ít khi gặp bọn họ."