Mạnh Phất Yên  bọn họ chơi cờ, ở bên cạnh  xem, xem bọn họ chơi hai ván, rõ ràng Lục Kiến Quân   đối thủ của Lục Quốc Trung, hai  đều  đánh bại.
Lục Kiến Quân tương đối thẳng thắn một chút, cũng nhân từ, nhưng Lục Quốc Trung   khác biệt,   kiên nhẫn, bố cục nghiêm mật,  thể       cẩn thận,  thủ đoạn,  quyết đoán, kiên nhẫn cũng đủ, thâm tàng bất lộ!
Mạnh Phất Yên nghĩ  cả đời ông , thì thật lòng bội phục.
Người đàn ông địa vị như , bình thường đều thích nuôi  nhiều  phụ nữ, chấp nhất sinh nhiều con, truyền thừa hậu đại, nhưng mà ông  căn bản   ý tưởng phương diện .
 là cả đời đều cống hiến cho quốc gia.
Mạnh Phất Yên  chút bội phục, con  đều  tư tâm, nhưng mà Lục Quốc Trung, cô thật sự     ông   bao nhiêu tư tâm.
Lục Kiến Quân  chút   chơi: "Lần nào cũng bại bởi ,  thú vị."
Mạnh Phất Yên ở bên cạnh  một câu: "Chú Lục, chú quá thẳng thắn, năng lực bố cục của bác cả mạnh hơn chú."
Lục Quốc Trung  về phía cô: "Cháu cũng  ?"
Mạnh Phất Yên  :
"Biết ạ! Ông ngoại cháu đặc biệt thích chơi cờ vây, ông   dẫn binh tác chiến, nhất định  bố cục,  sát phạt quyết đoán, đồng thời cũng   kiên nhẫn. Từ nhỏ cháu  thấy ông chơi cờ với , học   nhiều,   nếu là cháu đánh với bác cả, chắc chắn sẽ  thua nhanh như thế!"
Lục Kiến Quân tức giận: "Kỹ năng chơi cờ của ông ngoại cháu, đánh cả Thường Ninh   đối thủ mà!"
Lục Quốc Trung  hứng thú: "Cháu tới chơi ."
Mạnh Phất Yên  xuống vị trí của Lục Kiến Quân, hai quân trắng đen  bắt đầu  nữa.
Phong cách chơi cờ của Mạnh Phất Yên khác   với Lục Kiến Quân, từ trong xương cốt cô là phong cách của Mạnh gia, khôn khéo, cường thế, mưu lược... của Mạnh gia, đều thể hiện   cô.
Mạnh gia con nối dõi thưa thớt, vất vả lắm mới   cháu gái, đương nhiên là bồi dưỡng tỉ mỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-249.html.]
Mới đầu Lục Quốc Trung cảm thấy, cho dù Mạnh Phất Yên thông minh, cũng chỉ là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, tâm tư mưu lược  lợi hại đến , nhưng mà đánh từng quân cờ, ông  lập tức cảm nhận  khác biệt.
Đối phó với em trai Lục Kiến Quân, ông  thắng vẫn  nhẹ nhàng, nhưng   mắt , dường như  dễ như .
Mới đầu hai  đánh còn nhanh, nhưng dần dần thời gian suy tính sẽ càng ngày càng nhiều, mới đầu Lục Kiến Quân còn  thể xem hiểu,  đó dần  hiểu gì.
Hình thức tư duy    giống, quan trọng là Mạnh Phất Yên đánh xong,  mà  cả ông   suy tính lâu như ?
Không  chứ?
Nhìn một lúc lâu, Lục Kiến Quân  chút   yên, sắc trời bên ngoài cũng dần đen .
Lục Quốc Trung    sốt ruột của ông , : "Không  hiểu thì  sang một bên, dọn dẹp phòng của em ,  là   cửa  dạo một lát."
Lục Kiến Quân: "..."
Nhìn bàn cờ rậm rạp, Lục Kiến Quân quả quyết chạy lấy .
DTV
Trong phòng khách chỉ còn  Mạnh Phất Yên và Lục Quốc Trung, hai  vẫn chơi cờ, nhưng dần dần Lục Quốc Trung  nóng vội, vẫn luôn âm thầm quan sát Mạnh Phất Yên.
"Cháu còn ít tuổi, kỹ năng chơi cờ  như , đều là phụ  dạy ?"
Mạnh Phất Yên gật đầu: "Vâng ạ, nhà cháu ông ngoại và  đều thích chơi cờ, hơn nữa đều  lợi hại, cháu từ nhỏ  luyện ."
Lục Quốc Trung im lặng một lúc lâu, vẫn  nhịn  hỏi:
"Chuyện cháu  bắt cóc   bác đều  , hiện giờ cha cháu   bắt,  khả năng tương lai cả đời sẽ   thả . Nhà cháu chỉ còn thừa cháu và em trai,  luyến tiếc cha cháu  ?"
Mạnh Phất Yên ngẩng đầu  Lục Quốc Trung một lát,  mặt   biểu cảm đau lòng gì, lắc đầu :
"Sẽ , từ nhỏ cháu   quan hệ   với ông , ông   thương cháu, cũng  thương em trai cháu, cho nên quan hệ giữa hai bọn cháu và ông  đều   lắm."
"Trong trí nhớ, ấn tượng của cháu đối với ông  chính là  đáng tin cậy, luôn cảm thấy cha  hợp với trong nhà, còn  bằng chú Lục đối xử  với cháu. Mới đầu khi ông bà ngoại còn sống, thái độ của ông  còn  một chút,   ông bà ngoại qua đời, thái độ của ông  đối với bọn cháu  còn  như  đây. Hơn nữa  cũng  thích ông , cháu vốn   tình cảm gì đối với ông ."