Lúc  Lục Quốc Trung lớn tuổi hơn hiện giờ nhiều, gương mặt tang thương, khí thế   cũng mạnh hơn hiện giờ nhiều.
Lúc  cô chỉ    là  cả của chú Lục, chỉ tò mò  mấy ,  còn chuyện gì khác nữa.
Mạnh Phất Yên cảm thấy,  khả năng Lục Quốc Trung đời   từng gặp cô.
Một đời ,  nghĩ tới gặp  như .
Mạnh Phất Yên đang  Lục Quốc Trung, Lục Quốc Trung cũng đang  cô.
Khi  thấy cô, ánh mắt ông  khóa chặt  cô  tiên, cuối cùng  rời mắt .
Đó là loại cảm giác gì chứ?
Giống như chỗ mềm mại nhất ở sâu trong lòng    chạm nhẹ , dường như nhiều năm như , mãi đến lúc  ông  mới...
Cảm thấy viên mãn!
Giống hệt bà !
Năm đó  đầu tiên bà  ở bên cạnh ông , chính là độ tuổi .
Cô gái nhỏ  trông thật xinh , ngũ quan tinh xảo, thậm chí còn tinh xảo hơn  cô một chút, chẳng qua mặt mày thần thái  giống bà  mà thôi.
Cô gái  trầm  hơn chút, cũng nội liễm hơn chút,  ở nơi đó   ngoan, nhưng đôi mắt   là   tâm sự.
 mà  giống với bà  trong quá khứ, bà  xinh  như đóa hoa mẫu đơn nở rộ,  đẽ quý giá lóa mắt.
Bà  gia thế bất phàm, trương dương tiêu sái, bạn bè đông đảo,  đủ loại ngôn ngữ, đều  thể tâm tình với  của các quốc gia.
Là một  vô cùng dễ  chuyện, chân thành thiện lương.
  nào cũng    gương mặt tươi  của bà , cuối cùng cất giấu tâm tư thế nào.
Trước đây ông  vẫn luôn cho rằng, bà  thích !
 mà bà   đầu, lập tức gả chồng!
Lục Quốc Trung nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu nhớ tới mặt Ngô Quốc Trụ, tên khốn , là cha của cô bé  ?
Bỗng nhiên trong lòng ông   dâng lên ghen tị, tên khốn đó, dựa  cái gì   con gái xinh  như ?
Còn là bà  sinh,  ...
Rất  b.ắ.n c.h.ế.t ông !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-245.html.]
"Anh cả!"
Lục Kiến Quân thấy  cả tới đây, còn  chút bất ngờ: "Hôm nay  bận ạ?"
Lúc ,   là  cả đang  việc ?
Dựa theo thói quen của ông , cho dù  Lục Kiến Quân đến đây, cũng  đến mức đặc biệt bỏ công việc tới đây gặp Lục Kiến Quân, trừ phi thật sự   việc gì .
 mà tình huống  cả   việc gì , dường như trong ấn tượng của Lục Kiến Quân  từng thấy.
Ánh mắt của Lục Quốc Trung vẫn  về phía Mạnh Phất Yên, ông  ít khi lúng túng, lúc   mà thần kỳ  chằm chằm cô gái nhỏ một lúc lâu.
Lục Kiến Quân  với Mạnh Phất Yên: "Yên Yên, đây là bác cả."
DTV
Mạnh Phất Yên mở miệng: "Cháu chào bác cả Lục!"
Bác cả!
Quan hệ  thiết hơn chút,  chút vui vẻ, nhưng mà   cảm giác  hài lòng.
Lục Quốc Trung đáp: "Ừm! Chỉ là một ít huấn luyện thông thường, đừng quá khẩn trương,  lòng cảnh giác cơ bản là ."
Mạnh Phất Yên chớp mắt, đây là đang trấn an cô ?
Hay là, chỉ thuận miệng quan tâm một câu?
Dường như máy móc công việc   tính cách  mới đúng!
 mà Mạnh Phất Yên mặc kệ nhiều như , miệng cô  ngọt, lập tức  :
"Cháu cảm ơn bác cả  quan tâm, cháu sẽ nghiêm túc học tập ạ."
Lục Quốc Trung  nụ    cho lóa mắt một lát, nếu là  đây, vãn bối như  ông  chắc chắn  rời mắt  , nhưng mà    khác thường vẫn luôn  cô.
Lục Kiến Quân  lạnh nhạt ở một bên cảm thấy  kỳ lạ, ánh mắt  qua   Lục Quốc Trung và Mạnh Phất Yên mấy , thở dài trong lòng, cũng  quấy rầy  cả  .
Mạnh Phất Yên  Lục Quốc Trung đang  cô, trong lòng  tư vị   nên lời.
Cô   còn là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, cô trưởng thành, cô kinh nghiệm mấy chục năm kiếp  kiếp ,  nhiều chuyện cái  của cô đều  đổi.
Chuyện của  và ông , cô   nhiều lắm, thậm chí ban đầu     cảm giác tồn tại gì trong sinh mệnh của cô, dần nhận thấy  khác biệt là   cô lớn lên.
Cô chỉ    thích Ngô Quốc Trụ, Ngô Quốc Trụ là  , là đặc vụ của địch, là ông  hại c.h.ế.t .
Trước đây cô thậm chí từng oán trách   trong lòng, cho rằng ông    với , cho nên mới  kết hôn.