Cha Tần  Tần chắc chắn sẽ  ầm một thời gian, kết quả chính là Lục Kiến Quân  thèm để ý tới,  út Tần gia vẫn luôn  nhốt, kế tiếp là bên đường phố tìm tới cửa, đám cháu Tần gia  lượt đưa xuống nông thôn.
Ngoại trừ  còn nhỏ, dư  đều  hết,   công việc trực tiếp rời ,  công việc thì mất việc  .
Cho du là Tần Lãng lão đại  lời nhất của đại phòng, cũng  điều .
Nhìn thấy hiện trạng của Tần gia, Tần Lãng  chút sợ hãi, đặc biệt tới tìm Lục Kiến Quân.
DTV
Lục Kiến Quân  đứa nhỏ , ấn tượng đối với   vẫn là  tệ lắm, cho nên  gây khó dễ với  .
"Cháu đừng sợ, Tần gia  chỉnh đốn , tương lai chắc chắn sẽ xảy  chuyện, đến lúc đó các cháu đều chịu ảnh hưởng. Dượng điều cháu , là  cháu cách xa đám thị phi . Cháu cứ an tâm   ngoài  việc mấy năm, đợi tương lai trong nhà an , chú  nghĩ cách triệu cháu về."
Tần Lãng thở phào nhẹ nhõm: "Cháu   ạ, cháu cảm ơn dượng, ... Cháu  ."
Lục Kiến Quân gật đầu: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, công việc  cũng  tệ, sẽ  kém hơn công việc của cháu hiện giờ, qua đó chăm chỉ  việc là ."
Tần Lãng gật đầu: "Dượng yên tâm , cháu sẽ chăm chỉ  việc."
Đứa nhỏ , Lục Kiến Quân vẫn tương đối yên tâm, gật đầu bảo     ngoài.
Tảng đá trong lòng Tần Lãng buông xuống, trở về lén  chuyện  với cha , bảo cha  yên tâm,  đó thu dọn hành lý đến nơi khác .
Ngay cả cháu trai cả Lục Kiến Quân vẫn luôn chiếu cố đều  điều , cha Tần  Tần mới  sợ.
Chuyện của Tần gia, cuối cùng cũng hạ màn.
Mạnh Phất Yên lạnh lùng ,  chuyện  khác với suy đoán lúc  của cô lắm.
Cậu út Tần gia còn luôn  nhốt, co đoán Lục Kiến Quân sẽ để đối phương  nhốt một thời gian, trong  thời gian ngắn  lẽ   thả .
Cố Đình Chi  rời  một tuần, vẫn luôn   tin tức gì, Mạnh Phất Yên  sốt ruột.
Thời tiết phương nam đang ấm   nhanh, Mạnh Phất Yên vẫn luôn chờ đợi, nhưng vẫn  đợi  tin tức cô  .
Mùa xuân dần tới,  đợi hơn nửa tháng mới  tin tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-240.html.]
Lục Kiến Quân tự  tới cửa.
"Chú Lục!"
Nhiều ngày   tin tức, Mạnh Phất Yên thậm chí  liên lạc  với Cố Đình Chi, trong lòng cô vô cùng lo lắng, cả    tinh thần gì.
Lục Kiến Quân : "Đang đợi tin tức ?"
Mạnh Phất Yên chớp mắt,  chút nghi ngờ ngẩng đầu.
Lục Kiến Quân cũng  đùa cô,  thẳng:
"Thủ đô truyền tin tới, bảo chú đưa cháu qua đó, còn bảo chú tìm cớ, coi như là thăm  , thuận tiện dẫn cháu  cùng. Cố Đình Chi   nước ngoài,   thật sự tranh thủ  suất  nước ngoài cho cháu, nhưng mà phía   yên tâm về cháu, quyết định huấn luyện cháu một thời gian mới đưa cháu qua."
"Tin tức  bên thành phố Thường Ninh   ai , là thông qua bác cả cháu truyền đạt cho chú, chú dẫn cháu đến thủ đô càng hợp tình hợp lý."
Kinh ngạc vui mừng tới quá đột ngột, Mạnh Phất Yên vốn cho rằng lâu như    tin tức,   Cố Đình Chi thất bại  ,  nghĩ tới  thật sự thành công, thậm chí  còn rời  ?
"Cháu... Cháu thật sự  thể  nước ngoài ? Anh ... Sao    thể   như ?"
"Mệnh lệnh của tổ chức, quân lệnh như núi,   chỉ  thể  . Phía    quyết định xong, trực tiếp đưa    nước ngoài, cần bảo mật, cho nên     biện pháp liên lạc với cháu."
"Chuyện    ít  , nếu   chú  quan hệ đặc biệt với cháu, chú cũng  ."
Lúc  Mạnh Phất Yên yên tâm,   thì  , chỉ cần  xảy  việc gì là .
"Anh    thì ,  mà cháu  cơ hội  nước ngoài, thật !"
Mạnh Phất Yên chỉ lo vui sướng,    chú ý tới sắc mặt của Lục Kiến Quân.
"Yên Yên, cháu và Cố Đình Chi là đối tượng khi nào thế?"
Mạnh Phất Yên: "..."
Thấy gương mặt Lục Kiến Quân  đen, Mạnh Phất Yên bất đắc dĩ :
"Chính là... Khi ở Đông Bắc! Anh  vẫn luôn giúp đỡ cháu,   cháu  bắt cóc,   tự  qua đó cứu cháu. Thực  lúc  cháu  tự tin để Ngô Quốc Trụ bắt , nguyên nhân  lớn là    chắc chắn sẽ tới cứu cháu."