"Anh đừng quên, chuyện cô  tìm  giúp đỡ cũng   chuyện khẩn cấp gì, em đoán... Là Tần Quỳnh Anh chọc cô   vui,  là  nhóc Tần gia  đắc tội cô , cô   xả giận mà thôi."
"Chẳng qua vì xả giận mà tặng nhiều đồ như thế, chỉ  thể  lên mấy thứ   tính là gì đối với cô !"
Lý Hồng Quân lập tức đỏ mắt:
"Nhiều đồ như  còn  tính là gì,  như thế nào mới tính? Không , cô gái nhỏ  bản lĩnh như , cần  cưới về nhà, lão đại ..."
Lý Hồng Quân  con trai cả nhà , đánh giá   từ  xuống , nhíu mày :
"Cha bảo con chuẩn  thật , hôm nay con xuất hiện với đức hạnh  ư? Nhìn tóc của con xem,   chỉnh  một chút ? Con trai để tóc dài như thế  gì?"
Anh cả Lý gia Lý Hoằng Nghị bất đắc dĩ :
"Cha, sáng nay cha   như  mà! Tóc  của con cũng  dài, năm ngoái  mới cắt xong ạ, buổi sáng cha còn  con như  trông thật  trai mà!"
"Phụt..." Lão nhị  to.
Lý Hồng Quân trừng mắt :
"Cười  ,  cái gì mà ? Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con kìa,  lẽ   cơ hội,  cả con còn  chút cơ hội, con thì đừng mơ. Nếu cô   chị dâu cả của con,   cô   đồ ăn ngon, con  thể dính chút hào quang."
Ách...
DTV
Lão nhị ngốc lập tức như mở  đại lục mới, vỗ đùi: " ! Sao con  nghĩ tới nhỉ,  cả,   nỗ lực đấy!"
Lý Hoằng Nghị: "..."
Người Lý gia bàn tán thế nào Mạnh Phất Yên  quản, dẫn theo em trai  dạo khắp nơi, đến cửa hàng bách hóa mua ít đồ, lúc chạng vạng mới về nhà nấu cơm.
Trong phòng bếp, Mạnh Phất Yên  nấu cơm  hỏi em trai  trợ thủ: "Hôm nay chơi với bạn mới thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-230.html.]
Mạnh Vân Ký vui vẻ :
"Hoàn   thành vấn đề ạ,  đồ ăn vặt chị chuẩn  cho em, bạn bè dạng gì đều  thể thu phục, phần lớn đều ngây ngốc chỉ  ăn."
Mạnh Phất Yên: "..."
Mạnh Vân Ký ngẩng đầu  về phía chị gái , hôm nay chị gái   gì,  bé đều  thấy , Tần gia !
"Chị, dì Tần mắng chị ? Chúng  như , bên chú Lục   vui  ?"
Mạnh Phất Yên thở dài:
"Chị  , chị đoán nếu chú   nguyên nhân, hơn phân nửa sẽ  về phía chị.  dù  cũng là nhà vợ chú ,  khả năng trong lòng sẽ  khúc mắc, nhưng chị  để bụng."
Cô  em trai , vô cùng nghiêm túc  với  bé:
"Vân Ký, chú Lục là  , đối với chúng  cũng  , nhưng em  nhớ kỹ,  đôi khi     là  thể giải quyết hết  chuyện,  đôi khi   quá, trái  là vấn đề,  quá  cũng mang đến tai nạn cho em."
"Tuy chuyện Tần gia gây sự   là chú Lục bảo bọn họ , thậm chí ngay cả chú Lục đều phản đối.  mà sự thật chính là Tần gia ỷ  địa vị của Lục gia gây chuyện thị phi, nếu chú Lục   bản lĩnh áp chế Tần gia, cứ mặc kệ bọn họ gây sự,  tương lai chịu liên lụy là ông  đáng đời."
Mạnh Vân Ký cau mày,  chút  nghĩ :
"Chú Lục  lợi hại,  giống    bản lĩnh, Tần gia    gia tộc lợi hại gì,   mấy   bản lĩnh mà?"
Mạnh Phất Yên  :
" , em xem, ngay cả em đều  Tần gia   bản lĩnh lớn gì, chú Lục chắc chắn đối phó . Vậy nếu Tần gia gặp rắc rối, cuối cùng là trách  ai?"
"Thực   đôi khi  chuyện trách ai  quan trọng, ảnh hưởng đến ai mới là quan trọng nhất. Làm   hiểu  lẩn tránh nguy hiểm, quyền thế và tài phú đều mang tới phiền phức, chuyện chúng  cần  là cố gắng tránh những phiền phức ."
"Tương lai nếu em trưởng thành, em  bản lĩnh,   bên cạnh em ỷ  quyền thế của em để gây chuyện thị phi, rõ ràng là em  năng lực ngăn cản nhưng  để ý tới  đó,  thì  ngoài sẽ cảm thấy em dung túng cho  đó ngầm đồng ý với  đó. Vì  đắc tội em, những  đó sẽ ngầm để  thích của em  chuyện càng quá mức hơn, mãi đến khi gây  chuyện lớn, em  liên lụy, đó là đương nhiên."
"Không  gì gọi là vô tội  , hiện thực chính là như thế, cho nên em trưởng thành,  hiểu  ước thúc  bên cạnh, nếu   khác  đối phó  em, thì sẽ  tay với  bên cạnh em."