Cửa hàng hữu nghị ở Thượng Hải  địa vị  tầm thường trong mắt  lớn ở niên đại , nơi đó đều tiếp đãi khách nước ngoài, nếu  nào kiếm  hàng ở đó tuyệt đối sẽ nhận  hâm mộ của  .
Sau  bên cửa hàng bách hóa ở thành phố Thường Ninh  mấy chiếc áo khoác cùng kiểu, phụ nữ  tiền đều đoạt lấy, chiếc áo của Tần Quỳnh Anh là mua ở cửa hàng bách hóa, tốn hơn hai trăm tệ, gần như là mất ba tháng lương của bà .
 mà  , chút tiền  Tần Quỳnh Anh bỏ  .
Cả nhà bọn họ đều  tiền lương cao, ba con trai chỉ  con trai út Lục Tinh Minh còn ít tuổi, thời gian  việc ngắn, cho nên tiền lương thấp một chút.
 mà   ở bộ đội, tiền lương vẫn cao hơn  bình thường, căn bản  cần  lớn trợ cấp.
Hai con trai đều   nhiều năm, đều là  xuất sắc, hơn nữa mỗi tháng đều gửi ít tiền về nhà, đây là quy củ.
Lục Kiến Quân là   tiền lương cao nhất trong nhà, một  ông   thể bao trùm chi tiêu cả nhà, cho nên cuộc sống của Tần Quỳnh Anh tương đối dễ chịu.
Bà  mặc áo khoác, tóc búi  chút cẩu thả, tay đeo đồng hồ quý giá,  tay đeo găng tay màu đen, tay còn cầm túi công văn.
Quần màu đen, giày da màu đen, cách ăn mặc như  tương đối  phong cách ở niên đại .
Mắt thường  thể thấy   đắt!
Mạnh Phất Yên  bà , cảm thấy  bất ngờ,  nghĩ tới Tần Quỳnh Anh sẽ đến nhà cô,  chuyện gì ?
Quan hệ của hai bọn họ cũng chẳng  .
Trên mặt Mạnh Phất Yên là tươi  giả vờ: "Dì Tần,  dì  tới đây? Mau    ạ!"
Dù  cũng là vợ của Lục Kiến Quân, cho dù Mạnh Phất Yên  đối phương chán ghét cô, cũng  thể hiện  chào đón  mặt, vẫn để bà   cửa.
Vào cửa, ánh mắt Tần Quỳnh Anh lập tức đánh giá một vòng quanh Mạnh gia.
Phòng khách tầng một  trống trải, Mạnh Phất Yên ăn tết cũng đặt mua ít đồ, nhưng mà chỉ đặt hai ghế dài và một cái bàn,  bàn đặt bình nước và mấy cái ca tráng men.
Gỗ  bàn khá , nhưng   là  cũ,   mới , mà là mua ở thị trường đồ cũ.
 cho dù trống trải, vẫn  thể    điều kiện của Mạnh gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-220.html.]
Căn nhà to như thế, mấy trăm mét vuông,   còn  sân, tương đối khí phách.
Lục gia   dân bản xứ ở thành phố Thường Ninh, tới muộn,   phân biệt thự, chỉ  thể ở nhà lầu.
Nhà lầu cho dù  tới mấy, cũng  rộng rãi bằng nơi .
Trong lòng Tần Quỳnh Anh cảm thấy  cân bằng,  Mạnh gia đều c.h.ế.t sạch, dựa  cái gì vẫn  ở nhà to như ?
Bà  mặc bộ quần áo như thế,  đường   hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt hâm mộ, nhưng mà Mạnh Phất Yên  thấy bà  thì   chút kinh ngạc nào, bà   thấy  chút hâm mộ nào từ trong mắt cô.
Nhìn gương mặt nhỏ dưỡng đến trắng trẻo mềm mại, còn  chút mũm mĩm của trẻ con,  giống đứa bé  cha   ?
Tần Quỳnh Anh  xuống, Mạnh Phất Yên rót cốc  cho bà , bên trong còn  ít lá .
 là cốc đãi khách, còn    bao nhiêu  uống, Tần Quỳnh Anh chê bẩn nên  nhận.
Mạnh Phất Yên thuận tay đặt lên bàn,  mặt   biểu cảm đặc biệt gì.
Tần Quỳnh Anh  thấy  khó xử ấm ức từ  mặt cô, trong lòng  chút khó chịu.
"Không  là cháu xuống nông thôn ? Sao  trở về? Là  hài lòng với chính sách xuống nông thôn của quốc gia ?"
Mạnh Phất Yên bình tĩnh : "Không  ạ, quốc gia sắp xếp thế nào, chúng cháu sẽ  theo như , cháu trở về ăn tết mà thôi."
"Tết đều  qua,  còn  ?"
"Kỳ nghỉ còn  kết thúc."
DTV
"Nói như  kỳ nghỉ của cháu kết thúc còn chuẩn  trở về ?"
"Mọi chuyện đều dựa theo quy củ ."
Tần Quỳnh Anh cảm thấy  tức giận vì dáng vẻ dầu muối  ăn của cô, nhưng mà nghĩ tới mục đích hôm nay, bà  vẫn tạm thời kìm nén.
"Yên Yên,  cháu  qua đời nhiều năm, hiện giờ cha cháu cũng xảy  chuyện, dì   còn  nghiêm trọng. Mấy năm nay tiếng gió kín, dì nghĩ cháu cũng  rõ hiện giờ cha cháu xảy  chuyện, nếu   chú Lục cháu vẫn luôn xử lý  cháu, cháu và Vân Ký đều  chịu liên lụy, mấy  trai chị gái  của cháu  kết cục gì cháu cũng thấy  đấy."