Lục Tinh Từ cạn lời: "Sáng sớm tinh mơ  ăn lẩu ư?"
Lục Tinh Dã  : "Nếm thử mùi vị mà, cũng  quy định bắt buộc  giữa trưa mới  ăn đúng ?"
Thôi!
Lục Tinh Từ cũng  nhiều lời, cầm niêu lẩu  tới, đặt  bếp lò, rót thêm ít nước cốt lẩu .
Lại ngâm ít rau khô Mạnh Phất Yên chuẩn .
"Lại đây cùng nấu ,  vặn  chuyện trong nhà cho em  xem."
"Anh  rửa mặt mũi ."
Lục Tinh Dã chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt một lát, trở về  bên bếp lò, hai  em cứ vây quanh bếp lò như ,  ăn lẩu   chuyện trong nhà.
"Lão nhị, em  xem nên   bây giờ? Chúng   thể thật sự  cha  ly hôn  đúng ? Đối với  nào cũng là  !"
Lục Tinh Từ thái ít thịt bò cho  trong nồi nấu, lúc     cởi áo bông thật dày  , chỉ khoác  , bên trong là áo len màu xám, tay áo xắn lên một đoạn lộ  cánh tay cứng rắn.
Trước đây   cũng tòng quân, nhưng  mắt  là bộ đội chuyển nghề, tạm thời  nghiên cứu.
Lục Tinh Từ là  nho nhã nhất trong ba  em Lục gia,   tràn ngập trí thức phong độ, lúc  đeo mắt kính,  cổ tay còn  một chiếc đồng hồ.
Nước nồi lẩu sôi  ngừng tỏa   nóng,   cúi đầu,  nước  kính mờ , Lục Tinh Dã   cả đều  chút  thấy  rõ   đang nghĩ gì.
Lục Tinh Từ : "Chỉ cần chúng   , cha  sẽ  ly hôn."
Lục Tinh Dã sửng sốt:
"Hả? Em chắc chắn ? Anh     ly hôn, nhưng bà   cố chấp    dáng vẻ  c.h.ế.t  ngừng, cha  tiếp nhận  hành động của bà , ầm ĩ lâu như ,   chừng sẽ ly hôn."
Lục Tinh Từ bình tĩnh phân tích:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-217.html.]
"Cha  nghĩ tới việc ly hôn, ông  vẫn luôn là  cha , trong hôn nhân ông  chắc chắn sẽ   tâm tư khác gì đó, còn Yên Yên và Vân Ký... Bọn họ   con của cha!"
"Anh  mà! Cha cũng  với , hai em    là con của ông ..." Lục Tinh Dã  đến đây, dừng , cảm thấy  kỳ lạ  em trai nhà .
"Lão nhị, em... Có  em  chuyện gì  ? Sao bình tĩnh như thế?"
Lục Tinh Từ    một cái:
DTV
"Em   chuyện gì? Chuyện  đoán cũng  thể đoán   hiểu , Yên Yên và Vân Ký,   thể là con riêng của cha? Anh   xem Mạnh gia   là nhà thế nào?"
Lục Tinh Dã  chút nghi ngờ với thái độ của  , nhưng  truy hỏi:
"Anh cũng  , gia đình như Mạnh gia căn bản   khả năng để dì Mạnh và cha  loại quan hệ  chính đáng . Nói một câu khó , Yên Yên thật sự là con của cha, lúc  khi dì Mạnh mang thai ông cụ Mạnh  nghĩ cách khiến  ly hôn với cha,   thể đợi đến khi Vân Ký sinh ?"
Khóe miệng Lục Tinh Từ  nhếch lên độ cong khó mà thấy ,  chút châm chọc:
"Chúng  đều  là   khả năng, nhưng mà   tin đúng ?"
" , cho dù  giải thích thế nào bà  đều  tin."
Lục Tinh Từ :
"Không  là bà   tin, là   tin. Mạnh gia là thổ hoàng đế của thành phố Thường Ninh, lúc  Tần gia cũng  tệ, nhưng căn bản  đủ   mặt Mạnh gia,  chúng ... Có lẽ là  chút ghen tị với dì Mạnh,  thể là  thể so sánh , hiện giờ dì  đều  chết, nếu bà  vẫn  so  thì khó chịu đến mức nào?"
"Cho nên   nhắc tới chuyện  còn đỡ, một khi nhắc ,  thì bà  càng   tin. Chỉ  Yên Yên và Vân Ký đều là con riêng của cha, bà  mới  thể   ghim dì Mạnh lên cột sỉ nhục, dì Mạnh và cha đều sai, chỉ  bà   sai, chỉ  bà  là   hại."
Lục Tinh Dã: "..."
Một lúc lâu    mới kịp phản ứng: "Chuyện ... Chuyện   một lúc lâu vẫn là  của  ?"
Lục Tinh Dã bất đắc dĩ:
"Lúc   cũng   biện pháp mà, bà  vẫn luôn ồn ào như , nhỡ  truyền  ngoài    lòng nắm  nhược điểm. Em  xem  trong nhà như bà  đều hoài nghi, tương lai cha và Yên Yên còn gặp  kiểu gì? Có lẽ công việc của cha đều  giữ nổi."
Lục Tinh Từ  mỉa một tiếng: "Là cha thật sự  quá, khiến   chút cố kỵ."