"Cha   ngoài một chuyến."
Lục Kiến Quân  xong thì rời khỏi nhà, thần kỳ chính là phía   truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Hôm nay là mùng 1 tết,   đều đang ăn tết, chúc tết, khu  nhà  náo nhiệt, nhưng mà các cơ quan thì vắng vẻ.
Xưởng máy móc là xưởng to như , lúc     thể  mấy vạn  ở đây  việc, nhưng mà lúc  chỉ  mấy bảo vệ ở đây.
Cuối cùng Lục Kiến Quân vẫn  tới văn phòng của  ở xưởng máy móc.
Ngồi  ghế  việc, hồi tưởng   chuyện, ông  cũng suy nghĩ cẩn thận vì   chuyện  ầm ĩ đến mức độ ?
Là lúc  ông  ít chú ý đến trong nhà ?
Con trai cả  sớm   nhưng mà ông    phát hiện,  lẽ là ông  cảm thấy chuyện  quá thái quá, căn bản  nghĩ tới vợ  sẽ nghĩ như .
Mấy năm nay bận rộn sự nghiệp, bận rộn chuyện nhà máy, bận rộn đối phó những kẻ địch đó, đúng là ít quan tâm đến trong nhà, đúng là  chút thất trách.
DTV
 cũng  đến mức ầm ĩ thành như  chứ?
Lục Kiến Quân thở dài một , cuối cùng ông  gọi điện thoại tới thủ đô.
Trong phòng  việc của Lục gia ở thủ đô, bố trí chính là đồ nội thất bằng gỗ đặc kiểu Trung đen như mực, phong cách tổng thể cổ xưa còn nghiêm túc,  bàn  việc là một  đàn ông trung niên mặc quân trang.
Gương mặt của  đàn ông tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, cho dù  đến tuổi trung niên hưng  giảm phong thái chút nào,  thể    khi còn trẻ xuất chúng cỡ nào.
Dung mạo của ông   chút tương tự Lục Kiến Quân, ông  chính là  cả của Lục Kiến Quân, gia chủ của Lục gia ở thủ đô, Lục Quốc Trung!
Hôm nay là mùng 1 tết, ông    ở  lầu chơi đùa  chuyện phiếm với  nhà, mà mặc quân trang thẳng tắp,  trong phòng  việc của .
Trước mặt đặt  nhiều văn kiện,  đàn ông đang xem từng văn kiện, ông   bận!
Sau khi điện thoại vang lên, ông   máy.
"Alo!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-196.html.]
Giọng    tình cảm gì.
"Anh cả, là em!"
Nghe thấy giọng em trai , sắc mặt Lục Quốc Trung dịu dàng hơn chút: "Mùng 1 tết  ở nhà ăn tết,   gọi điện cho ?"
Lục Kiến Quân nhớ tới tình hình của  trai  , khẽ thở dài một cái trong lòng:
" là mùng 1 tết, cho nên em gọi điện thoại cho  chúc tết."
Lục Quốc Trung : "Chúc tết ư? Trước đây  từng thấy em  mấy lời khách sáo với  như ."
Lục Kiến Quân: "..."
"Em  chút chuyện,  tìm  giúp đỡ."
Lục Quốc Trung nhíu mày: "Gặp  phiền phức ?"
Lục Kiến Quân thở dài:
"Xem như là phiền phức,  tính lớn cũng  tính nhỏ, nhưng mà chuyện   cả  cần lo lắng, em sẽ giải quyết. Em tìm  là vì chuyện khác, chuyện Mạnh gia  đều   đúng ?"
Trong điện thoại Lục Quốc Trung rơi  im lặng, đôi mắt đen láy, thâm thúy, sâu  thấy đáy giống như lướt qua muôn vàn suy nghĩ, nhưng  khác   thấy  chút nào.
"Nghe    Ngô gia  chiếm  gì, đứa bé  là   hại,  lẽ  thể tránh  một kiếp."
Lục Kiến Quân     cảm xúc trong lời  của  cả ông ,  phân biệt   ý tưởng của ông  lúc , chỉ  thể nghĩ theo ý .
"Tên khốn Ngô Quốc Trụ   điều tra  một  chuyện, em cảm thấy  lẽ ông   sớm dự mưu,  lẽ ngay từ đầu ông   nhằm  tài sản và địa vị của Mạnh gia. Còn  mấy đứa bé trong nhà ông ,  lẽ đều là con riêng của ông , là sinh  khi kết hôn với Mạnh Tô Cầm, đều lớn tuổi hơn Yên Yên, Mạnh Tô Cầm... Có lẽ là năm đó  ông  lừa."
Trong điện thoại Lục Quốc Trung vẫn im lặng.
Lục Kiến Quân    đối phương đáp , lập tức tiếp tục :
"Yên Yên là  một tay  con bé bồi dưỡng, năm đó khi ông bà Mạnh gia còn sống, cũng  vì Yên Yên là con gái mà thả lỏng dạy dỗ với cô. Cho nên đứa nhỏ   thông minh,  việc   thủ đoạn, Ngô Quốc Trụ  thể đo nắn  con bé dễ dàng."
"Mấy năm nay ở bên thành phố Thường Ninh ,  em âm thầm giúp đỡ một chút, Ngô Quốc Trụ   biện pháp  gì con bé, một  sản nghiệp cuối cùng còn dư  của Mạnh gia, tiền thuê đều  trong tay Yên Yên, Ngô Quốc Trụ vẫn luôn  cướp đều  thành công. Mấy năm qua  kiên nhẫn của ông  hao hết,   tay với Yên Yên. Đầu tiên là đưa con bé xuống nông thôn,  đó  cùng đường  bán Yên Yên , hai đứa nhỏ  bao gồm cả Mạnh gia, từ đầu đến cuối đều là   hại."