Cậu út , đúng là tai họa.
Mọi  trong phòng đều  dọa sợ, bởi vì đây là  đầu tiên Lục Kiến Quân nổi giận lớn như  với Tần gia,  Tần thét chói tai ôm con trai cưng của :
"Con  gì thế?"
Vừa dứt lời,  trong lòng   Lục Kiến Quân nắm lấy cổ áo kéo .
Một quyền đánh qua, Lục Kiến Quân  chuẩn  tha cho  , nắm lấy cổ áo kéo  út Tần gia lên, tức giận :
"Ông đây cảnh cáo , còn dám đánh chủ ý với Yên Yên,  đánh gãy chân chó của !"
Lúc  Lục Kiến Quân thật sự  tức điên, cuối cùng lửa giận trong lòng  áp chế ,  vặn  út Tần gia đụng  họng súng, đôi mắt của ông  trợn to, vẻ mặt tàn nhẫn, ánh mắt    đều kèm theo sát khí.
Cậu út Tần gia  từng thấy Lục Kiến Quân như , cả  đều  dọa choáng váng, ngây ngốc  dám cử động.
Lúc    trong phòng mới kịp phản ứng,  Tần và Tần Quỳnh Anh nhào tới.
DTV
"Buông con trai  !"
"Lục Kiến Quân,   gì thế?"
Lục Tinh Dã vội vàng tiến lên kéo   ,  ầm ĩ tiếp cái nhà  thật sự xong đời.
"Mẹ,  bình tĩnh một chút, đều buông tay !"
  rõ ràng Tần Quỳnh Anh   biện pháp bình tĩnh, chỉ cần Lục Kiến Quân bảo vệ Mạnh Phất Yên, bà  sẽ mất  tất cả lý trí.
Lúc  Lục Tinh Dã thật sự  sợ, dùng hết  lực dùng cơ thể chống đỡ Tần Quỳnh Anh và  Tần, cầu xin Lục Kiến Quân:
"Cha, cha bình tĩnh một chút   ? Cha buông tay  chúng  chậm rãi  chuyện,   là  út  đúng, cha yên tâm bọn họ  dám  đánh chủ ý với Yên Yên nữa , con... Con bảo  thu thập  , cha... Cha con cầu xin cha, chúng   xuống  chuyện    ạ?"...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-190.html.]
Nhiều năm như  Lục Kiến Quân đánh cờ với  , lý trí cơ bản vẫn  , tuy tức giận nhưng  đến mức đánh mất lý trí.
Nhìn con trai cả vội vàng cầu xin, cuối cùng ông  vẫn nể mặt con trai,  tiếp tục đánh  út Tần gia, buông lỏng   .
Cậu út Tần gia ngã xuống ghế sô pha,  Tần ôm lấy   kêu :
"Con của ! Con   chứ? Để   xem, Lục Kiến Quân,  điên     ? Con của ..."
Cha Tần  Lục Kiến Quân, tức giận : "Kiến Quân, vì  con nổi giận như ? Tốt nhất là con cho bọn cha một câu trả lời thỏa đáng."
Những  khác của Tần gia  dọa sợ,  út của Tần gia  học vấn  nghề nghiệp, hai mươi mấy tuổi vẫn còn độc , cả ngày chơi bời lêu lổng.
 mà   là con trai khi cha Tần  Tần già  mới , hai  đều cưng chiều, cả nhà đều   biện pháp.
Nhiều năm như , trong nhà   lau m.ô.n.g cho   bao nhiêu , ở Tần gia vẫn luôn vô pháp vô thiên, lúc     Lục Kiến Quân đánh thảm như ,  mà trong lòng bọn họ  cảm thấy sảng khoái.
Ánh mắt Tần Quỳnh Anh oán hận  Lục Kiến Quân, tức tới mức cả  đều phát run:
"Lục Kiến Quân, rốt cuộc là    gì? Vì một  ngoài,  mà  đánh  trong nhà,  coi em là gì?"
Lục Kiến Quân  thấy đôi mắt tràn ngập oán hận của Tần Quỳnh Anh, lúc  ông  thật sự cảm thấy   mắt quá xa lạ.
Người vợ trong ấn tượng, rõ ràng là  hào sảng hào phóng,  câu nệ tiểu tiết, bắt đầu từ lúc nào bà  trở nên ti tiện ngu ngốc như ?
Lục Tinh Dã  con trai, đương nhiên là  hi vọng cha  ly hôn, huống chi    rõ    ly hôn, mà cha cũng   ý ly hôn,  hôm nay,   thậm chí cũng   vì   luôn âm dương quái khí.
 mà tình hình  mắt cần  ngăn , để hai bọn họ đều bình tĩnh   mới  chuyện, nếu  hiểu lầm càng ngày càng sâu, cha  bức nóng nảy thật sự  ý nghĩ ly hôn thì xong đời.
Cho nên Lục Kiến Quân còn  mở miệng, Lục Tinh Dã  giành   chuyện:
"Mẹ, rốt cuộc là    gì? Mẹ  quên những lời con  với  lúc   ư, nghĩ kỹ rốt cuộc là   kết quả gì, đừng còn   rõ chân tướng  phán đoán linh tinh,  ầm ĩ đến cuối cùng   đều  , chỉ  gia đình  xong đời, đối với   chỗ  gì chứ?"