Hiện giờ trong phòng khách Lục gia  mấy  , Tần Quỳnh Anh cầm ít hạt dưa chiêu đãi bọn họ, thịt khô Mạnh Phất Yên mang tới chúc tết cũng  mấy con trai của Tần gia tranh giành.
Khi Lục Tinh Dã  cửa,  vặn  thấy chút thịt khô cuối cùng  miệng  út  .
Cậu út Tần gia ngẩng đầu : "Chị, thịt khô  thật thơm, còn nữa ? Lại lấy cho em thêm một túi."
Tần Quỳnh Anh lắc đầu: "Đã  còn, chỉ  như ."
Cậu út Tần gia  vui : "Sao chỉ  một túi! Em còn  ăn no mà."
Lục Tinh Dã tức tới mức khóe miệng giật giật, đó là thịt khô Yên Yên tự tay , thơm ngào ngạt như , hương vị  tuyệt,   ăn mấy miếng  đó  nỡ ăn tiếp, ngay cả cha   đều nếm thử mấy miếng là  động  nữa.
Cậu út Tần gia thì  , lập tức ăn hết sạch.
Rõ ràng là một túi to như ,  mà còn chê ít?
 mà  rõ ràng Tần Quỳnh Anh cũng chê ít, nhiều năm như  bà   vì Lục Kiến Quân bảo vệ Mạnh Phất Yên và Mạnh Vân Ký mà sắp si ngốc, chỉ cần  thấy Mạnh Phất Yên   đồ , sẽ cảm thấy đó đều là đồ chồng bà  lén đưa cho theo bản năng.
DTV
Càng nghĩ càng tức giận, cho nên Mạnh Phất Yên tặng nhiều đồ tới như , bà  đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
"Đó là của  khác tặng,  thể tặng nhiều  ư? Chỉ là   vẻ mà thôi."
Sau khi  xong còn liếc mắt  Lục Kiến Quân một cái.
Là loại giọng điệu âm dương quái khí , lửa giận trong lòng Lục Kiến Quân  xông lên  nữa, nhưng mà vì   ngoài ở đây, ông   lập tức nổi giận.
Cậu út Tần gia  nhận thấy  vấn đề giữa chị gái và  rể,  thấy thế lập tức  tiếp:
"Là ai mà   mắt như ? Anh rể là xưởng trưởng của xưởng máy móc, cả nhà máy đều    ,  mà còn dám tặng ít như    vẻ? Không sợ  đuổi việc ?"
Lục Kiến Quân  dáng vẻ lưu manh của   càng tức hơn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-189.html.]
"Nói linh tinh gì thế? Cho dù  là xưởng trưởng cũng  thể tùy tiện đuổi việc  , đây là Yên Yên mang tới chúc tết , một túi to như  còn chê ít ?"
Bị giáo huấn nhưng  út Tần gia  tức giận, trái  đôi mắt tỏa sáng  Lục Kiến Quân:
"Yên Yên ư? Chính là con nhóc Mạnh gia ? Không  là cô   đăng ký xuống nông thôn ? Trở về  ?"
Lục Kiến Quân còn   gì,  út Tần gia  :
"Anh rể, nếu con nhóc  trở về,  sắp xếp công việc cho cô , để cô  ở  thành phố . Hiện giờ Trương gia, Ngô gia đều xui xẻo, cô       nào,  là  bảo cô  gả cho em , đợi  khi kết hôn cả nhà chúng  dọn đến căn nhà của Mạnh gia. Sau  khi cô  mang thai  con, thì chuyển công việc cho những  khác trong nhà, ở nhà nấu cơm, trông con, hầu hạ cha  chồng là . Tần gia chúng  nhiều  như thế, cũng  thiếu miếng ăn của cô  và em trai cô ."
Đôi mắt của Lục Kiến Quân lập tức âm trầm, ông   về phía Tần Quỳnh Anh hỏi:
"Đây là chủ ý của cô ?"
Tần Quỳnh Anh  mỉa một tiếng:
"Làm ? Anh  chấp nhận ? Hiện giờ tình hình nhà cô  như , ai dám tới gần cô ? Cô  đều 18 tuổi,   gả chồng sẽ thành gái lỡ thì."
Cậu út Tần gia lập tức  tiếp,  hì hì: "  đúng ,  rể,  đồng ý..."
"Đồng ý cái rắm!" Lục Kiến Quân thật sự  nhịn nổi nữa, vung nắm đ.ấ.m đánh  mặt  út Tần gia, bốp một quyền, đánh  út Tần gia kêu to, té ngã xuống ghế sô pha.
Anh  cảm thấy hàm răng của   đều  đánh lỏng, khóe miệng cũng  m.á.u chảy , nhào  trong lòng  Tần kêu la.
Mọi chuyện xảy  thật sự quá nhanh, dù  Lục Kiến Quân cũng là bộ đội chuyển nghề, năm đó lăn lộn cũng  tệ lắm, nếu     phân tới xưởng máy móc ở thành phố Thường Ninh.
Nhiều năm qua  như   thủ cũng  xuống dốc, cho nên tốc độ đặc biệt nhanh, nhanh đến mức tất cả   đều  kịp phản ứng.
Khi  út Tần gia đưa  yêu cầu đó Lục Tinh Dã  trợn mắt há hốc miệng,  đó      như ,   lập tức cảm thấy  , kết quả còn  kịp ngăn cản cha     tay.
Lục Tinh Dã cảm thấy  đau đầu, về nhà ăn tết mà thôi,   đúng là sống  dễ dàng gì.