"Nông thôn đúng là  nghèo, nhưng mà Đông Bắc em đến tương đối giàu,  bình thường sẽ   săn, bọn họ chỉ  thể trồng trọt dựa  công điểm mà sống, em thì   săn! Đương nhiên  thiếu thịt, nông gia bình thường quanh năm suốt tháng cũng  ăn  nhiều thịt, cuộc sống kém hơn trong thành phố nhiều."
Mạnh Vân Ký  dáng vẻ hâm mộ của Lục Tinh Dã, trong lòng đặc biệt kiêu ngạo, chị gái  bé đúng là  bản lĩnh.
"Anh Tinh Dã,  là  mang một ít về ăn tết ?"
Lục Tinh Dã trừng  bé một cái: "Anh là hạng  như  ?"
"Ha ha!" Mạnh Vân Ký  : "Nếu  sang năm em  chúc tết, mang ít đồ ăn ngon cho ,   chuẩn  bao lì xì dày đấy!"
Lục Tinh Dã vỗ đùi: "Chuyện đó thì ! Đây là em  đấy nhé! Vân Ký, hai  là  em , ngủ cùng chăn mấy ngày, cần thiết khiến tình cảm sâu đậm hơn!"
Mạnh Vân Ký: "..."
Không   hổ kiếm đồ ăn từ chỗ một đứa bé như  bé,  Tinh Dã đúng là nhân tài.
Lục Tinh Dã cũng  bắt buộc nữa: "Vậy  ,  về nhà đây, các em tự  chơi , qua tết   tìm các em."
Lục Tinh Dã trở về  chuyện  với Lục Kiến Quân:
"Hai bọn họ   ở nhà ăn tết, vất vả lắm đám chướng mắt  còn nữa, hai đứa hưng phấn  chết, con thấy trong nhà thu dọn  nhiễm một hạt bụi, còn thêm  ít đồ.  , cha, Yên Yên đúng là giỏi tích trữ đồ, đồ ăn còn chuẩn  phong phú hơn nhà  nữa!"
Lục Kiến Quân  :
"Yên Yên   bản lĩnh,   gửi nhiều thịt cho nhà chúng  như , con quên  ? Lúc  cha còn lo lắng con bé ở nông thôn chịu khổ, ai  con nhóc   tích trữ thịt, trong nhà con bé thật sự  thiếu đồ ăn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-184.html.]
"Không thiếu  thiếu ạ, gà vịt thịt cá đều ,  là  săn ở Đông Bắc, con thấy  ít, đủ cho hai đứa ăn mấy ngày."
Lục Kiến Quân vô cùng kiêu ngạo: "Yên Yên  bản lĩnh,  đến  cũng  thể chăm sóc bản  thật ."
Sau đó là bắt đầu blah blah khen ngợi Mạnh Phất Yên, giáo dục Lục Tinh Dã  học tập Mạnh Phất Yên nhiều,  cả đống, Tần Quỳnh Anh ở bên cạnh càng  càng khó chịu.
Vừa vặn lúc  bên ngoài   gọi, Lục Kiến Quân   ngoài, trong nhà chỉ còn hai  con, Tần Quỳnh Anh tức giận:
"Mỗi ngày chỉ  Yên Yên, Yên Yên, gọi còn  thiết hơn con gái ruột, con nhóc c.h.ế.t tiệt  căn bản là   cảm ơn, nếu trong nhà  nhiều đồ ăn ngon như ,  ăn tết   đưa tới đây? Thường ngày uổng phí giúp cô  nhiều như , cha con   cho cô  bao nhiêu tiền, đồ ăn cháo đá bát, các con còn coi cô  như bảo bối."
Lục Tinh Dã bất đắc dĩ:
"Mẹ,   thể bớt tranh cãi  ? Yên Yên  đắc tội , hơn nữa   lúc  Yên Yên gửi một túi đồ về ? Trong đó   ít đồ , em  còn là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, còn  nuôi em trai, nhà chúng    chút gánh nặng nào, tất cả đều kiếm  tiền  tiền lương,   cần em  trợ giúp gì."
Thấy Tần Quỳnh Anh   bắt đầu oán trách, Lục Tinh Dã cúi đầu: "Con vẫn  câu , trừ phi  nghĩ kỹ  ly hôn với cha,  thì cứ  ầm , nếu   ly hôn thì  sống thật ."
"Đừng động một tí là  giống y như con gái ruột, thời gian dài    lòng  , phá hủy thanh danh của cha thì đối với ai cũng  ."
"Con..." Tần Quỳnh Anh tức điên, con trai cẩn thận nuôi lớn đều   về phía bà , bà   tức giận.
"Mẹ là  con, con  chuyện với  như  ? Có  nào đối xử với  ruột như con ư?"
DTV
Lục Tinh Dã bất đắc dĩ:
"Con là   cho  thôi, chuyện của Yên Yên là tự  suy đoán, dù    chứng cứ. Ở trong ấn tượng của con dì Mạnh là  kiêu ngạo cũng  chủ kiến, dì  sẽ    loại chuyện như . Nếu cha và dì  thật sự  tình cảm, chắc chắn sẽ ly hôn  kết hôn với dì ,  đến mức   loại chuyện  con riêng."
"Hiện giờ cha là xưởng trưởng, cả nhà chúng  đều  công việc đều phát triển  ,  đừng cố gây sự nữa, đến lúc đó nhỡ  ảnh hưởng đến công việc của cha, đối với  nào cũng   chỗ ."