Lục Tinh Dã hít sâu một :
"Mẹ, những chuyện  chỉ là suy đoán của ,   chắc chắn ? Nếu   bước qua  chuyện ,    thẳng với cha con ! Mẹ   ,   dám vạch trần,  dám  rõ, nếu  dám,  sống hòa thuận với   ? Dì Mạnh  chết, chỉ còn hai đứa bé , Mạnh gia   cũng để  đủ tài sản, đủ nuôi  , cha chẳng qua chỉ quan tâm một chút, trong nhà chúng    bất cứ tổn thất gì   ?"
"Một   qua đời, cho dù suy đoán của  là thật,  còn  thể  thế nào? Mẹ  cãi thắng ư? Cố chấp   lớn chuyện   đều ,  ầm ĩ lên cha  thể sống tiếp với   đó hai  ly hôn, đây mới là chuyện   ?"
"Mẹ..." Tần Quỳnh Anh   nên lời,  lâu  bà   lóc : "Mẹ  cam lòng,   cam lòng mà!"
"Năm đó   gì   với Mạnh Tô Cầm? Mẹ thậm chí còn từng coi cô  là bạn  nhất, nhưng mà cô  báo đáp  thế nào? Cô  câu dẫn chồng , còn sinh hai đứa con, là bọn họ    hổ tằng tịu với , hiện giờ còn đưa đứa bé về nhà, dựa vài cái gì bắt  chịu đựng như ?"
Lục Tinh Dã thấy  chui  ngõ cụt, vô cùng bất đắc dĩ:
"Mẹ, đó chỉ là suy đoán của ,  thể coi là thật, con luôn cảm thấy cha   xa đến mức độ , cho dù là  chồng   cha, ông  đều   . Vứt bỏ chút hoài nghi , cha   bất cứ điểm nào   với chúng ."
"Cho nên  đừng cả ngày nghi thần nghi quỷ, Mạnh gia thật sự  ân với chúng , ông cụ Mạnh  ân dìu dắt cha, cha chiếu cố cháu của ông   bình thường mà! Rất nhiều quân nhân đều nuôi con của chiến hữu hy sinh, chẳng lẽ như  đều  là con riêng của bọn họ ?"
"Chuyện đó thì khác!" Tần Quỳnh Anh tức giận: "Hai đứa bé Mạnh gia  giống Ngô Quốc Trụ chút nào, trái   mấy phần tương tự cha con. Mạnh Tô Cầm là  khôn khéo, nếu Mạnh Phất Yên   con gái của cha con,  khi cô  c.h.ế.t chắc chắn sẽ để Mạnh Phất Yên đính hôn với nhà chúng , mà   Viên gia . Không dám kết  với chúng , còn trông giống cha con, quan trọng là cha con bảo vệ bọn họ như ,   là cha ruột thì là gì?"
Lục Tinh Dã thở dài:
DTV
"Cho dù thế nào, , con đều hy vọng   thể nghĩ kỹ rốt cuộc    gì,  chuyện đều là suy đoán của , với nhân phẩm của cha sẽ    loại chuyện đó. Dì Mạnh cũng là  kiêu ngạo, cho dù dì  thật sự chướng mắt Ngô Quốc Trụ, cũng  đến mức lén ở bên cha. Con  khó  một chút, , nếu suy đoán của  là thật, dì Mạnh chắc chắn sẽ khiến hai  ly hôn, mà trong chuyện   so với dì , Tần gia so với Mạnh gia,   chút ưu thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-172.html.]
"Con..." Tần Quỳnh Anh tức đến ngứa răng, nhưng cũng  thể phản bác.
Lục Tinh Dã vỗ tay bà , trấn an:
"Cho nên  xem,  chuyện căn bản  hợp lý, con  giống   bình thường, Yên Yên và Vân Ký  đúng là  chút giống cha, nhưng mà cũng  rõ ràng lắm đúng  ạ?"
"Hơn nữa dì Mạnh đều  qua đời,  cứ  ầm ĩ như  cũng   ý nghĩa, chuyện  nếu cha  thừa nhận  cũng     biện pháp với ông . Nếu  ầm ĩ thanh danh của cha  hủy hoại,   chừng công việc cũng  mất, thanh danh nhà chúng  cũng  dễ , ba bọn con còn  kết hôn, tương lai kết hôn kiểu gì? Mẹ thì ? Đến lúc đó  thể ở bên cha nữa ? Cũng chuẩn  ly hôn ư? Tương lai tiếp tục gả chồng,  sống đơn độc?"
Một loạt vấn đề bày  mắt, Tần Quỳnh Anh : "Bọn họ chính là bắt nạt , bắt nạt   bỏ xuống ."
Lục Tinh Dã bất đắc dĩ, nên khuyên đều  khuyên, nếu    còn nghĩ mãi  rõ,   cũng   cách nào.
An ủi một lúc lâu, cảm xúc của Tần Quỳnh Anh mới dần  định, thời gian  khuya, nên  ngủ.
Lục Tinh Dã trở về phòng, Mạnh Vân Ký vẫn luôn   ghế, thấy   tiến  thì lập tức  dậy.
Nhìn đứa bé nho nhỏ câu nệ như , Lục Tinh Dã chỉ  thể thở dài.
"Vân Ký, đừng suy nghĩ linh tinh, chuyện của  lớn  liên quan tới em, ngủ , ngày mai  cả dẫn em  chơi."
Mạnh Vân Ký  ngoan,  một tiếng cởi áo  lên giường ngủ.