Bà  nhịn nhiều năm như thế, trái  ông  càng ngày càng  một tấc   tiến thêm một thước,  vẻ đạo mạo, dối trá tới cực hạn.
Nếu   vì con, bà  còn lâu mới chịu phần ấm ức .
Vậy mà hiện giờ còn dám bức bà , ai sợ ai chứ!
Tần Quỳnh Anh há miệng  , Lục Tinh Dã vội vàng hét to một tiếng:
"Mẹ, rốt cuộc là    gì? Mẹ   đang  gì ? Nhất định   ầm lên với cha, nhất định  khiến cái nhà  tan nát mới  ư?"
"Dì Mạnh  qua đời, chỉ để  hai đứa nhỏ, Mạnh gia  ân với nhà chúng , cha chăm sóc hai đứa bé thì thế nào? Yên Yên đều trưởng thành, sắp  thể gả chồng, Vân Ký cũng là chị gái   nuôi, cha chẳng qua thấy bọn họ   trưởng bối bảo vệ chăm sóc một chút, chuyện   tính là gì? Cho dù là con của chiến hữu, bạn bè, trong nhà    lớn cha chăm sóc một chút cũng  quá đúng ?"
"Mẹ nhằm  chuyện  là  ý gì? Có thể  đổi  gì ? Làm ầm  chuyện lên  chỗ  gì đối với ,  nghĩ kỹ ?"
DTV
Lục Tinh Dã vẫn luôn nhắc nhở Tần Quỳnh Anh, từng vấn đề khiến Tần Quỳnh Anh đang tức giận tỉnh táo một chút, tuy lý trí thu hồi nhưng bà  vẫn còn tức giận, chẳng qua  buộc Lục Kiến Quân  rõ.
"Dựa  cái gì  trách ? Người  sai   là ,   chuyện gì cũng tại ? Dựa  cái gì là  chứ?"
Rõ ràng là những lời   hàm nghĩa khác, khiến Lục Kiến Quân tức tới mức  nổ mạnh:
"Em  rõ cho , cái gì mà   sai   là em? Vậy ý của em là gì? Anh  sai chuyện gì? Làm em ghi hận Mạnh gia như ?"
"Anh..."
"Mẹ!" Lục Tinh Dã kéo lấy Tần Quỳnh Anh: "Mẹ, nếu   nghĩ kỹ hậu quả, con sẽ kệ   ầm ĩ, nếu  nghĩ kỹ  đừng  ầm lên   ?"
Tần Quỳnh Anh lập tức   nên lời,  lóc chạy về phòng.
Lục Kiến Quân tức  chết: "Em đừng ,  rõ ràng ."
"Cha!" Thấy Lục Kiến Quân đuổi theo, Lục Tinh Dã vội vàng tiến lên chặn Lục Kiến Quân: "Cha, cha bình tĩnh một chút, đừng ầm ĩ nữa, cãi   giải quyết  gì. Mẹ con chính là lòng  hẹp hòi một chút, cha đừng so đo với bà , đợi   đều bình tĩnh ,  thương lượng    ạ?"
"Vân Ký còn đang ở đây, cha đừng dọa thằng bé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-171.html.]
Lục Kiến Quân  đầu  Mạnh Vân Ký, đứa bé còn nhỏ như , hôm nay  bé vốn  vui vẻ, vốn đang ăn cơm kết quả  ầm ĩ thành  như thế,  bé      , chân tay luống cuống  ở đó...
Lục Kiến Quân đau lòng đứa nhỏ , lập tức kìm nén lửa giận,  qua trấn an  bé:
"Vân Ký đừng sợ, chú Lục  nổi cáu với cháu, chuyện   liên quan tới cháu, là vấn đề của thím Lục. Chúng  ăn cơm , đừng sợ!"
Mạnh Vân Ký   sợ,  bé là  hổ.
Qua tết  bé mười tuổi, tuổi    đứa bé   chuyện gì, những lời Tần Quỳnh Anh  đương nhiên là  bé  hiểu.
Dưới tình huống ,  bé  thích hợp ở  đây.
Cậu bé  chút cô đơn.
Chú Lục đối xử   với bọn họ,  bé   một  cha đủ tư cách, thật sự  chút  thiết với ông , còn  chút ỷ , nhưng hiện giờ xem  nên cách xa Lục gia một chút.
 mà  bé  thể  ?
Chị gái ở tận Đông Bắc,  chuyện còn  xử lý xong, hiện giờ  bé  chỉ gây thêm phiền phức.
Hình như  bé  đến , đều là phiền phức...
Tần Quỳnh Anh  trở  ăn cơm tối, là Lục Tinh Dã ăn xong bưng đồ ăn  cho bà  ăn.
Tâm tư của   , thực  Lục Tinh Dã   rõ, đều  nhiều năm như ,  ầm ĩ lên cũng   ích lợi gì.
"Mẹ, nếu  thật sự  tiếp nhận ,  con   với cha con, để hai  ly hôn thế nào?"
"Con..." Tần Quỳnh Anh tức điên lên: "Đứa nhỏ , con  linh tinh gì thế?"
Lục Tinh Dã thở dài: "Mẹ xem,  căn bản  nghĩ tới chuyện ly hôn với cha con,  vì   sống thật  với cha con? Lần nào cũng  ầm ĩ  chuyện lên, thú vị  ạ?"
Con trai  chuyện như , khiến Tần Quỳnh Anh cảm thấy vô cùng thất vọng buồn lòng:
"Con  gì thế hả? Chẳng lẽ là  sai ? Dựa  cái gì cha con đúng lý hợp tình đội mũ đường hoàng như ? Vậy mà bây giờ còn quang minh chính đại mang  về nhà, cha con coi  là gì?"