Lục Kiến Quân  đồng ý:
"Ai ? Yên Yên còn ít tuổi  giỏi ăn , lúc   việc cũng  , đứa bé    chân truyền của  , tính tình hoạt bát..."
Tần Quỳnh Anh lập tức giận dữ, trực tiếp cắt ngang lời ông :
"Mạnh Phất Yên  Viên gia hủy hôn, thanh danh đều  hủy hoại, cô   xứng với Tinh Dã nhà chúng ,  đừng mơ gả cô  đến nhà chúng ."
DTV
Bà  đột nhiên tức giận khiến   ở đây giật nảy , Lục Kiến Quân  thấy lời bà  , cũng nổi giận:
"Em  cái gì thế? Anh  gả Yên Yên tới nhà chúng  khi nào? Con bé lớn lên bên cạnh ba đứa bé nhà chúng  từ nhỏ,  khác gì  em ruột,   thể gả tới nhà chúng ?"
"Còn nữa,  em  thể  mấy lời khó  như thế? Yên Yên hủy hôn với Viên gia là vấn đề của Viên gia, liên quan gì tới Yên Yên? Cái gì mà thanh danh  hủy hoại? Gặp  cặn bã còn  thể kịp thời  đầu ư? Đây là đạo lý gì?"
Tần Quỳnh Anh  mỉa một tiếng:
"Không  là   thích Mạnh Phất Yên ? Không   thưởng thức cô  bảo vệ cô   chuyện ư? Mẹ cô  qua đời   là  vẫn luôn lo lắng cô  sẽ    bắt nạt ? Để ý cô  như    cưới về nhà  con dâu? Như    cô  sẽ  chỗ dựa ?"
Lục Kiến Quân đặt đũa xuống, gương mặt vô cùng khó coi:
"Em  ý gì? Nói chuyện âm dương quái khí như  là cho ai xem? Yên Yên là cháu gái của lãnh đạo , từ  đến giờ con bé  từng trêu chọc em, vì  em vẫn luôn hạ thấp con bé như ?"
Lục Kiến Quân càng bảo vệ Mạnh Phất Yên, Tần Quỳnh Anh càng thêm tức giận:
"Em   hạ thấp cô ? Những lời em  đều là thật,   bản lĩnh thì cưới cô  về  con dâu của  ! Em xem   dám  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-170.html.]
"Tần Quỳnh Anh!" Lục Kiến Quân tức giận ném đũa: "Em đừng rảnh rỗi là thích kiếm chuyện, mỗi   chiếu cố chị em Yên Yên là em  âm dương quái khí, dáng vẻ như chịu ấm ức đó là  cho ai xem? Không  Mạnh gia, Lục Kiến Quân   thể  đến ngày hôm nay, bối cảnh năng lực của Tôn Kiến Quốc đều  kém gì ,   Mạnh gia ủng hộ,  dựa  cái gì  thể đè ông  lên  xưởng trưởng?"
"Mấy năm nay bởi vì  là xưởng trưởng, Tần gia em nhận  bao nhiêu thứ  còn cần  nhắc nhở cho em ? Nhận  giúp đỡ của   chăm sóc con cháu   một chút thì   ?"
"Hôm nay em  rõ cho , rốt cuộc là em   gì?"
Đối mặt với lạnh lùng sắc bén của chồng, Tần Quỳnh Anh tức tới mức  hất bàn:
"Rốt cuộc là em   gì ư? Nên là em hỏi rốt cuộc là    gì mới đúng? Anh đương nhiên là  chăm sóc  Tần gia,  như  là  tật giật ! Anh..."
"Mẹ,   gì thế? Nhà chúng  đang yên bình,   ầm  chuyện lên như  là   gì? Mẹ  ầm ĩ đến mức cả nhà chúng  đều tan nát mới  ?"
Vào thời khắc quan trọng, con trai cả Lục Tinh Dã kịp thời  , ngăn cản câu  kế tiếp của Tần Quỳnh Anh.
Anh   dậy kéo Tần Quỳnh Anh   phòng: "Cha, chắc chắn là  chịu ấm ức ở bên ngoài cho nên tâm trạng   lắm, nhất thời   mấy lời  suy nghĩ gì, cha đừng..."
"Con đừng ngăn cản cô ." Lục Kiến Quân  tức giận, đặc biệt là Mạnh Vân Ký còn đang ở đây, Tần Quỳnh Anh   những lời như   mặt đứa bé, đúng là quá đáng.
Ông  tự thấy nhiều năm qua  đối đãi với vợ, với nhà  đẻ của vợ xem như đủ tư cách, nhưng mà  vợ  thật sự khó hiểu, ông  bảo vệ Mạnh Phất Yên và Mạnh Vân Ký,  nào bà  cũng nhảy  âm dương quái khí, thậm chí càng ngày càng quá mức.
Mạnh gia    với Lục gia bọn họ, bà  dựa  cái gì như ?
"Con đừng ngăn cản  con, hôm nay cha  cô   rõ, nhiều năm như  vẫn luôn chướng mắt hai đứa nhỏ Mạnh gia, em là thím  yêu thương bọn họ thì thôi,  mà hạ thấp bọn họ như , là lời trưởng bối nên  ?"
Đôi mắt của Tần Quỳnh Anh âm độc  Lục Kiến Quân, trong lòng hận ông   chết.
Chuyện khác bà   thể chịu ,  thể bao dung, thậm chí   bà  cho rằng Lục Kiến Quân là  chồng , nhưng mà chuyện của Mạnh gia, khiến bà     vả mặt.