Nghe thấy giọng Cố Đình Chi, Mạnh Phất Yên  đầu, thì thấy Cố Đình Chi cao lớn chậm rãi  tới, tay còn cầm hộp cơm giữ nhiệt.
Cao to, chân dài, vai rộng, giọng  vang dội, đôi mắt dịu dàng còn ấm áp.
Trên  Cố Đình Chi  thứ mà   cô  , đó chính là mị lực giống đực.
Vân Ký là bé trai, nếu  một  cha xuất sắc bồi dưỡng  lẽ sẽ  hơn nhiều.
 mà  bé  , ...
Anh rể thì ?
Mạnh Phất Yên đánh giá Cố Đình Chi từ  xuống , khóe miệng  nhếch lên.
Thật sự là điểm nào cũng hài lòng, chẳng trách  thể khiến cô mấy đời nhớ mãi  quên.
Đời   thể ngủ  với , cô còn âm thầm tiếc nuối  lâu.
Trên mặt Mạnh Phất Yên tràn ngập tươi , vô cùng xán lạn:
"Anh Cố, Vân Ký  ở đây, chú Lục  gọi , bảo em đợi một lát  gọi qua. Anh ở đây đợi em một lát, lát nữa cũng  mấy câu với Vân Ký   ?"
"Mấy ngày nay thằng bé  lo lắng,  thấy giọng   em ở bên cạnh , chắc chắn thằng bé sẽ an tâm hơn, thằng bé  sùng bái  mà!"
Cố Đình Chi gật đầu: "Được!"
Mạnh Vân Ký là   duy nhất của Mạnh Phất Yên,  thể tạo quan hệ  với Mạnh Vân Ký, đây là  em vợ tương lai, đương nhiên là Cố Đình Chi vui lòng.
Vì thế  cùng  đợi.
Nửa tiếng , Mạnh Phất Yên  gọi điện thoại  nữa, Mạnh Vân Ký  đợi ở văn phòng của Lục Kiến Quân,   điện thoại là gấp  đợi nổi gọi:
"Chị, là chị ạ?"
DTV
Giọng    vội vàng, dù  còn ít tuổi,  dễ để lộ cảm xúc của , Mạnh Phất Yên đều  thể    tiếng nức nở trong giọng  của  bé, còn kèm theo run rẩy nhè nhẹ.
"Vân Ký, đừng sợ, chị  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-168.html.]
Nước mắt của Mạnh Vân Ký lập tức chảy , nhiều ngày như  cuối cùng cũng   giọng chị gái,  bé  khống chế   .
"Chị... Em sợ chị xảy  chuyện, em sợ em  còn  gặp  chị nữa. Mẹ  chết, chị cũng  thấy..."
Đoạn  đều là tiếng  của Mạnh Vân Ký,  bé ôm điện thoại  to như đứa bé bình thường.
Đôi mắt của Mạnh Phất Yên đỏ lên, trong lòng lập tức  áy náy, nhưng cũng  hối hận.
Đau dài  bằng đau ngắn, sớm giải quyết đám  đó, Vân Ký  cần vẫn luôn sống trong  cảnh khẩn trương như ,   cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn chút.
"Vân Ký, đừng sợ, chị sẽ   , lúc   Cố lập tức  cứu chị. Thực  chị  rời   lâu,  Cố em  đuổi theo, tối đó  cứu  chị , chị  xảy  chuyện gì cả. Mấy ngày nay nếu   tình hình đặc biệt  thể liên lạc với bên ngoài, chị  sớm gọi điện cho em, lúc  em còn ở  xe lửa đều  tới nhà chú Lục !"
"Anh Cố em  lợi hại,    ở đây,   sẽ bảo vệ chị thật ! Chị bảo  Cố  mấy câu với em   ?"
Mạnh Phất Yên đưa điện thoại cho Cố Đình Chi, Cố Đình Chi nhận lấy, vẫn luôn dỗ Mạnh Vân Ký, Mạnh Phất Yên thì ở bên cạnh , quan sát.
Cố Đình Chi   kiên nhẫn, cộng thêm  vốn thích đứa bé , kiếp    kết hôn, thích Mạnh Phất Yên nhưng  dám chậm trễ cô.
Sau  Mạnh Phất Yên nhảy vực qua đời,  vẫn luôn bồi dưỡng Mạnh Vân Ký,  coi như con trai mà bồi dưỡng.
"Vân Ký, đừng , chị gái em  ,   ở đây sẽ  để chị gái em gặp nguy hiểm, yên tâm !"
Mạnh Vân Ký chờ mong : "Anh Cố, ... Có  em  thể  tìm chị gái  ạ?"
Cố Đình Chi nghĩ một lát, trả lời:
"Tạm thời đừng nóng vội, em ở bên chú Lục đợi , chị em còn  về đại đội Bản Kiều . Lần   Cố lập công lớn,  khả năng công việc sẽ  điều động,   nhanh sẽ nghĩ cách đưa chị gái em trở về, đến lúc đó bọn em  cần ở nông thôn nữa."
"Hơn nữa chuyện  , bên công an còn cần chị em phối hợp điều tra, cần thêm chút thời gian, cho nên em tạm thời ở bên đó   ? Đợi bên bọn  xử lý xong xuôi,  dẫn chị em  đón em!"
"Thật ạ?" Mạnh Vân Ký kinh ngạc vui mừng : "Anh cũng tới ạ?"
"Nếu  Cố  ngày nghỉ, chắc chắn sẽ đến."
"Vâng ạ,  em ở bên  đợi,  chị bận việc xong nhất định  tới đón em đấy."
"Được, nhất định sẽ , thành phố Thường Ninh là nơi em lớn lên,  theo đồng bọn cũ của em chơi đùa , đợi trở   Cố dẫn em  cưỡi ngựa."...