Ánh mắt của Mạnh Phất Yên chút kỳ lạ, giống bệnh kín mà.
"Anh giải thích chuyện gì?"
Cố Đình Chi: "..."
Thấy im lặng , Mạnh Phất Yên trừng mắt:
"Không thì thôi, em coi như từng xảy . Em gả , nhiều theo đuổi em, còn đến mức thắt cổ c.h.ế.t một cây là !"
Cố Đình Chi: "..."
Rất rõ ràng, cô gái nhỏ tức giận.
"Anh nghĩ tới việc thương tổn em, thật sự là kìm lòng nổi. Yên Yên, em cho chút thời gian, xác định một việc, đợi xử lý xong, khi trở về sẽ giải thích với em. Anh đảm bảo cho dù là kết quả gì, chuyện hôm nay đều cho em một câu trả lời, ... Có lẽ là em , sẽ thương tổn em."
Mạnh Phất Yên chuyện.
Bởi vì những lời Cố Đình Chi là thật.
Cho dù kiếp kiếp , từng thương tổn cô, trái còn luôn che chở cô.
Không gì nữa, Mạnh Phất Yên im lặng xuống lầu, Cố Đình Chi thấy trong phòng còn đồ của cô, mới đóng cửa xuống lầu.
Trong xe lầu, Từ Cạnh ở ghế phụ, đang nhét bánh bao miệng, thấy Mạnh Phất Yên và Cố Đình Chi xuống thì gọi:
"Lão đại, chậm như ? Mau tới đây ăn bánh bao, thời tiết lạnh như thế chỉ một lát là cứng!"
Cố Đình Chi thấy ghế phụ, nghiêm mặt: "Xuống !"
Từ Cạnh sửng sốt: "Hả?"
Mạnh Phất Yên vốn phía , kết quả Cố Đình Chi kéo , với Từ Cạnh ở ghế phụ:
"Xuống !"
Từ Cạnh sửng sốt, vốn dĩ đang ăn hăng say, đột nhiên rống một câu thì hoảng sợ, hai bên ngoài cửa sổ lập tức hiểu .
Không hai lời lập tức xuống xe phía .
Mạnh Phất Yên: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-158.html.]
Cố Đình Chi kéo cửa xe, với Mạnh Phất Yên, giọng điệu chuyện còn chút lấy lòng:
DTV
"Đi lên , bên ngoài lạnh!"
Mạnh Phất Yên cạn lời, chuyện, lên xe.
Mọi đều lên xe, Cố Đình Chi lấy cơm sáng đưa cho Mạnh Phất Yên: "Còn nóng, nhân lúc nóng ăn ."
Anh khởi động xe rời khỏi nhà khách, Mạnh Phất Yên cầm bánh bao cúi đầu ăn, chuyện.
Bầu khí chút kỳ lạ.
Từ Cạnh nhạy bén cảm nhận , ở hàng ghế , gáy Cố Đình Chi, gáy Mạnh Phất Yên, cảm thấy chút thích hợp.
Anh dùng khuỷu tay thúc Phó Triều Sinh bên cạnh, tên ăn cơm sáng xong, chuyện gì cũng , cứ ở nơi đó, im lặng .
Đôi mắt còn thường xuyên bên ngoài xe, lẽ là đang quan sát xem xung quanh nguy hiểm , nhận thấy trạng thái của Cố Đình Chi và Mạnh Phất Yên ở trong xe.
Từ Cạnh thở dài trong lòng, loại chuyện , nên chờ mong gì đối với lão Phó.
Cố Đình Chi lái xe ở phía trong lòng cũng thấp thỏm, thấy Mạnh Phất Yên vẫn luôn chuyện, trong lòng chút sốt ruột.
Biết trong lòng cô vui, dỗ cô nhưng nên thế nào.
Chuyện chắc chắn, chính cũng thế , thế nào giải thích với khác?
Cũng may Từ Cạnh là tiểu tùy tùng tri kỷ, chủ động chuyện giảm bớt hổ.
"Lão đại, tối hôm qua các điều tra thế nào? Vì sáng sớm , nguy hiểm ạ?"
Cố Đình Chi trả lời:
"Tối hôm qua còn tính thuận lợi, chúng đều thăm dò rõ ràng các nơi, sở dĩ lập tức dẫn rời , là lo lắng trời sáng bọn họ phát hiện Yên Yên thấy sẽ tìm kiếm khắp nơi. Huyện thành cách căn cứ quá gần, chắc chắn nhiều tai mắt của bọn họ, đến lúc đó xác suất chúng tìm cao, cho nên rời , đến thành phố đợi."
Từ Cạnh gật đầu: "Bên Tống Thời Yến các liên lạc ?"
"Còn , đến thành phố liên lạc, chừng tới."
Từ Cạnh nhíu mày:
"Nếu đến nhanh như , sắp hành động ? Huống hồ Mạnh Phất Yên thấy, lẽ những đó sẽ cảnh giác. Hơn nữa Tống Thời Yến tới đây, nhỡ phía phát hiện, bảo đám chuyển thì xong. Chúng lập tức tay, nhân thủ đủ, tay, khả năng lộ cũng tăng lên."
Trên mặt Cố Đình Chi là đắc ý: "Không cần đợi, sớm sắp xếp , đợi Tống Thời Yến đến sẽ lập tức tay."