"Biết tiếng nước ngoài, nếu còn cam tâm tình nguyện  thì sẽ kiếm  đồng tiền lớn!"
Vẻ mặt Vạn Nhân Nhân chờ mong  Vương Khôn:
DTV
"Anh Khôn, đây chính là bảo bối đó, em mang về dạy dỗ một thời gian,     thể lộ mặt với phía     dựa  cô !"
Vương Khôn  chút  nỡ  gương mặt của Mạnh Phất Yên, cuối cùng vẫn cảm thấy địa vị quan trọng hơn,  địa vị thì   nhiều phụ nữ mặc ông  lựa chọn, vì thế dặn dò:
"Được, em mang về , nhưng  dạy dỗ thật , cần  khiến cô   lời."
Vạn Nhân Nhân  tủm tỉm hôn lên má bụ bẫm của Vương Khôn một cái, phong tình vạn chủng :
"Yên tâm, cứ giao cho em, tương lai Nhân Nhân đều dựa   Khôn,  sống  em mới thơm lây !"
Đối với thức thời của Vạn Nhân Nhân, Vương Khôn vô cùng hài lòng,  coi ai  gì hôn sâu với Vạn Nhân Nhân một lát, lúc  mới bóp m.ô.n.g cô :
"Đi !"
Anh Dương ở bên cạnh  trong lòng vô cùng hâm mộ,   nhưng  dám trắng trợn táo bạo .
Vạn Nhân Nhân mặc áo khoác lông chồn , đỡ lấy Mạnh Phất Yên, trực tiếp cầm lấy áo khoác bao lấy  cô, cứ ôm cô  như .
" , khi nào cô  tỉnh ? Các   cho quá nhiều thuốc đúng , đừng  cô  choáng váng!"
Anh Dương lập tức phản bác:
"Đâu ! Chỉ cho chút thuốc mê  ngất  thôi,  ,  đợi thêm lát nữa, nhiều nhất là một tiếng sẽ tỉnh ."
Vạn Nhân Nhân gật đầu, ôm  rời .
Ven đường đều  tuyết đọng, Vạn Nhân Nhân  giày da,  ở phía  phát  tiếng bộp bộp, gió lạnh như băng vẫn luôn thổi  .
Cô  cúi đầu  cô gái nhỏ trong lòng,   bầu trời đêm đen như mực, chờ mong  thể rời khỏi nơi quỷ quái .
Trở  nhà của Vạn Nhân Nhân, mới   cửa lập tức cảm giác ấm áp phả  mặt, Vạn Nhân Nhân đặt Mạnh Phất Yên lên giường, cởi giày, kéo chăn đắp lên.
Sau đó  rót cốc nước súc miệng, nhổ , lúc  mới  gọi .
Mạnh Phất Yên  thấy cô  bảo   chuẩn  ít đồ ăn, trong lòng Mạnh Phất Yên cảm thấy kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-150.html.]
Đóng cửa phòng   nữa, Vạn Nhân Nhân rót ít nước ấm,  ướt khăn lông  bên cạnh giường đất, lau tay và mặt giúp Mạnh Phất Yên.
Vạn Nhân Nhân  chằm chằm cô một lát, trong mắt  chút hâm mộ, nhưng mà  nhanh cô  điều chỉnh cảm xúc xong, kéo chiếc chăn khác dựa  phần cuối giường đất, lẳng lặng chờ đợi.
Mạnh Phất Yên   giường đất vẫn luôn  nhúc nhích, đợi  nửa tiếng mới chậm rãi tỉnh .
Vạn Nhân Nhân vẫn luôn  ngủ, Mạnh Phất Yên mới nhúc nhích cô  lập tức phát hiện.
"Cô tỉnh !"
Mạnh Phất Yên  bộ  tịch  quanh bốn phía một lát,  chút sợ hãi : "Cô... Cô là ai?"
Vạn Nhân Nhân  mỉm , lúc   tháo bỏ lớp ngụy trang, phong tình   cô   thu liễm  nhiều:
"Yên tâm, cô tạm thời   nguy hiểm gì, nơi  là một ngọn núi ở phương bắc, cô  cha cô bán,  vặn bán tới nơi ,  đưa cô về chăm sóc một thời gian."
"Cô đói bụng ? Có  ăn chút gì ?"
Mạnh Phất Yên  nghĩ, lúc  cô nên   ?
"  về nhà,   về nhà, các  đều là đám buôn     ? ... Người nhà  sẽ tìm ."
Bỗng nhiên Vạn Nhân Nhân  buồn bã, tươi   chút châm chọc:
"Em gái, em cho rằng em tới chỗ bọn chị thế nào? Có  nhiều cô gái tới nơi , ngoại trừ một phần là  lừa tới, thực    nhiều là   nhà bán tới đây."
"Đối với bọn họ mà  con gái là món hàng  bù thêm tiền, nuôi lớn là để con trai kiếm tiền cưới vợ, các em tới nơi   trong nhà đều lấy  tiền,   thể tới tìm các em?"
"Em  quen em tới đây kiểu gì ? Trước khi hôn mê  gặp ai?"
Đôi mắt của Mạnh Phất Yên  ướt một lát,  đau lòng  phẫn nộ, biểu cảm oán hận đó Vạn Nhân Nhân quá quen thuộc, cô  từng thấy nhiều.
"Được , chị  thấy nhiều  như em, đừng sợ, chị sẽ  thương tổn em. Chị bảo  chuẩn  ít đồ ăn cho em, em ăn no  ."
Vạn Nhân Nhân  gọi , một lúc  thật sự   đưa ít đồ ăn tới cho cô .
Một bát cháo trắng, hai cái bánh màn thầu bột mì trắng, hai món xào.
Thực  Mạnh Phất Yên  đói bụng, cô càng cảm thấy  hứng thú với   mắt hơn, bởi vì đời  cô  từng   tới cô gái .