"Không , cô  căn bản  tới đây, nhưng Ngô Quốc Trụ và Ngô Quốc Đống  tới,  châm chước gặp mặt mấy  , từ đầu tới cuối đều  thấy Mạnh Phất Yên xuất hiện."
Lúc  Từ Cạnh  hỏng .
"Xong đời,      xảy  chuyện  , cô  để  tờ giấy  đến chỗ  với Ngô Quốc Trụ. Dựa theo thời gian  sớm nên tới đó,  Ngô Quốc Trụ đồng ý  một chuyện cho cô , cô  sẽ giúp để ông  gặp đám Ngô Thừa Gia, đều   cả tiếng  trở về."
Tống Thời Yến nhíu mày:
"Các  chắc chắn cô   về ? Vừa  Ngô Quốc Trụ còn ở cục công an,   đồng ý cho gặp mấy  , bọn họ đợi một lát mới ."
" chắc chắn, cô  thật sự  trở về,   chuyện với  nữa,   gọi điện cho lão đại."
Cúp điện thoại, Từ Cạnh lập tức gọi điện cho Cố Đình Chi.
Bên Cố Đình Chi bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng tìm  tin tức chính xác, đang chuẩn   một vụ lớn,   sẽ thu lưới, bên Mạnh Phất Yên  thể   giải quyết.
Anh  biện pháp mang  rời khỏi nông thôn, Ngô gia cũng  thể giải quyết hết.
Khi đang chuẩn  xuất phát, điện thoại vang lên.
Vang lên mấy tiếng,  vẫn  máy: "Alo!"
"Lão đại,  xảy  chuyện!"
Từ Cạnh  rõ  chuyện, Cố Đình Chi tức  chết, đồng thời trong lòng  chút hoảng loạn:
DTV
"Cậu chắc chắn chứ? Yên Yên thật sự  thấy ? Là Ngô Quốc Trụ dẫn cô   ư? Biến mất hơn một tiếng, vẫn luôn  trở về ư?"
Từ Cạnh vội la lên:
"Em  tận mắt  thấy, nhưng Mạnh Phất Yên để  tờ giấy sẽ  giả, hơn phân nửa là  Ngô Quốc Trụ lừa  ngoài. Em  gọi điện hỏi bên Tống Thời Yến, Mạnh Phất Yên căn bản  đến, Ngô Quốc Trụ và Ngô Quốc Đống  lâu  còn đến cục công an,  châm chước gặp Ngô Thừa Gia, bên Tống Thời Yến  đồng ý, em lập tức gọi điện thông báo cho ."
Lúc  lửa giận của Cố Đình Chi bùng cháy: "Vân Ký  ở đó ? Đưa điện thoại cho em ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-144.html.]
Từ Cạnh lập tức đưa điện thoại cho Mạnh Vân Ký, Mạnh Vân Ký nhận lấy: "Alo,  Cố!"
Đối mặt với bạn nhỏ , Cố Đình Chi sợ dọa đến  bé, giọng  vô cùng trấn định:
"Vân Ký, từ giờ trở  em   Cố sắp xếp   ? Nếu chị gái em thật sự xảy  chuyện,  Cố sẽ  tìm chị em về, nhưng mà  khả năng sẽ lâu hơn một chút,   chừng ăn tết bọn  cũng   biện pháp trở về."
"Anh tìm  đưa em đến thành phố Thường Ninh  ? Đến chỗ chú Lục em, nơi đó an  nhất, đợi chị gái em trở về, bọn   đón em   ?"
Mạnh Vân Ký chảy nước mắt:
"Em... Anh Cố, em  , em  ở đây đợi chị em trở về, em... Em sai , em  nên để chị   ngoài một , hu hu hu..."
Chị gái là   duy nhất,  chị gái  xảy  chuyện Mạnh Vân Ký lập tức trở nên luống cuống, đưa về thành phố Thường Ninh ư?
Xa như , cách xa ngàn dặm,  bé khi nào mới đợi  chị về?
Cho dù  bé lớn lên ở nơi đó, nhưng   chị gái  bé sẽ   nhà.
Cố Đình Chi an ủi  bé:
"Nghe lời, bây giờ  sẽ  tìm chị gái em, cha em đưa chị gái em , kế tiếp  khả năng sẽ là em, em  thể ở  bên  một , quá nguy hiểm. Em  tìm chú Lục em,  ông  ở đó,  nào cũng  thể động  em. Em bình yên vô sự, chị gái em trở về mới   lo lắng gì,  lời !"
Mạnh Vân Ký chảy nước mắt như mưa, nhưng vẫn gật đầu : "Em   ạ, em   Cố."
Điện thoại trở về tay Từ Cạnh  nữa, Cố Đình Chi nhanh chóng sắp xếp:
"Cậu lập tức trở về thu dọn đồ, giao Vân Ký cho Lý Tam,  với bên đại đội trưởng một tiếng, bảo    đưa Vân Ký đến thành phố Thường Ninh. Cậu đưa đủ tiền cho  , bây giờ sẽ  ngay,  sẽ sắp xếp vé giường  cho bọn họ."
Lý Tam, cũng chính là con trai út của đại đội trưởng,  đây từng lăn lộn ở bộ đội,  như  dẫn theo đứa bé  đường  đến mức xảy  chuyện.
Thực  trong lòng Cố Đình Chi   rõ, kế tiếp Ngô Quốc Trụ sẽ   gì Mạnh Vân Ký, cùng lắm là dựa  danh nghĩa cha ruột đưa  bé .
Ông  còn  sản nghiệp của Mạnh gia, sẽ  g.i.ế.c c.h.ế.t  thừa kế duy nhất của Mạnh gia.