"Nếu     trong nhà gặp khó khăn, em đều luyến tiếc đưa nó !"
Anh Dương   ông  một cái, trong mắt  chút hàm ý sâu xa, nhưng ông   quản,   nhiều  tìm ông  bán con gái, ông  thấy nhiều  trách.
Ngô Quốc Trụ là phó xưởng trưởng, địa vị  thấp,  thể   loại chuyện  chắc chắn là  nguyên nhân.
 ông    truy cứu chi tiết, bọn họ chỉ lo nhận , mặc kệ chuyện khác.
Cô gái  là cực phẩm, mang về chắc chắn  thể kiếm  đồng tiền lớn.
"Được ,   nhiều lời vô nghĩa nữa, với giao tình nhiều năm của chúng ,  còn   ông ? Nếu   gặp chuyện khó xử,  ông sẽ tìm ? Yên tâm , chúng  dẫn  cũng là khiến cô  hưởng phúc,   con gái ông mặc vàng đeo bạc cả ngày đều ở bên kẻ  tiền,   sẽ cảm kích ông thế nào !"
Sau khi  xong ông  nhận lấy một cái túi từ tay cấp , giao cho Ngô Quốc Trụ.
"Tiền hàng thanh toán xong,  đây!"
Ngô Quốc Trụ kích động ôm túi đồ trong lòng, mở một góc  một lát, bên trong  một xấp tiền dày, còn   ít phiếu, thậm chí còn  ít phiếu kiều hối, mấy thứ  đều là thứ .
Ngô Quốc Trụ hưng phấn  chết: "Cảm ơn  Dương, cảm ơn  Dương!"
Ông  liên tục  cảm ơn,  đối phương bế Mạnh Phất Yên lên xe, hai bên giao dịch vô cùng nhanh chóng, trong quá trình  chỉ mất 2 phút,  đó đường ai nấy .
Nhìn xe vận tải  xa, Ngô Quốc Trụ thần thanh khí sảng.
Xe vận tải  , tài xế  qua gương chiếu hậu, nhíu mày : "Anh Dương, ông   theo  chúng ."
Anh Dương  thoáng qua,  khinh thường :
"Không ,  lẽ là cố ý   vẻ,  phủi sạch quan hệ với . Tăng tốc độ , để ông  đuổi theo một lát, lối rẽ phía , rẽ trái."
Tài xế sửng sốt: "Rẽ trái ư?"
Anh Dương gật đầu: " nhớ rõ phía   xa lắm  đường  thể vòng trở về, để vị phía   xem, chúng  vòng một vòng là ."
"Vâng ạ!"
Trên đường cái rộng rãi, với tốc độ của xe vận tải xe đạp tuyệt đối  đuổi kịp, huống chi Ngô Quốc Trụ căn bản   ý đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-142.html.]
Làm bộ  tịch đuổi theo một đoạn ngắn,  xe vận tải rẽ , từ đại lộ một đường xuôi về bắc, ông    yên tâm.
Không dừng  thì , chỉ cần rời  thật nhanh, cho dù Mạnh Phất Yên  thấy  phát hiện, đám công an cũng  đuổi kịp.
Không  Mạnh Phất Yên,  Mạnh Vân Ký sẽ  còn  , đứa bé còn nhỏ như    khả năng ở  nơi   thanh niên trí thức, chỉ  thể  theo   cha như ông .
Đến thành phố,  thứ của Mạnh gia sẽ là của ông .
Còn chuyện mấy đứa con đều ở trong tù,   Mạnh Phất Yên ở giữa gây khó dễ, thực  chỉ là mấy chị em ầm ĩ với  mà thôi,   cha như ông   mặt, cục công an chỉ  thể thả .
Mọi chuyện đều  thể giải quyết!
Ngô Quốc Trụ  trở về như , Ngô Quốc Đống còn đang ở nhà khách đợi ông , thấy ông  trở về thì hỏi:
"Làm xong ?"
Ngô Quốc Trụ gật đầu: "Xong ,    mang , đời  đều  thể trở về."
Ngô Quốc Đống gật đầu: "Vậy thì , tiền ?"
Ngô Quốc Trụ vội vàng lấy túi nhỏ trong  , thực  là một túi vải nhỏ, bên trong  một ngàn tệ và ít phiếu.
Nhìn thấy mấy thứ , Ngô Quốc Đống tức giận: "Chỉ  ít như  ?"
DTV
Ngô Quốc Trụ bất đắc dĩ :
"Một ngàn  ít mà, con gái  đáng giá tiền, bán quá đắt    kiếm đủ. Số tiền  còn là vì Mạnh Phất Yên đủ xinh  mới cho nhiều như thế, cô gái bình thường mười   chắc đáng giá từng ."
Ngô Quốc Đống  ông  một cái,  chút  tin ông , nhưng mà đó   là con gái của ,   còn  dựa  tiền thuê bên Mạnh gia   quan hệ, nên   gì thêm.
"Vậy  , em nhanh giấu tiền , tránh cho đưa tới tai họa, qua một thời gian  thành vấn đề  lấy ."
Ngô Quốc Trụ gật đầu.
Đại đội Bản Kiều, Mạnh Phất Yên  xong bài tập mỗi ngày cần   thành xong, thì   ngoài hít thở  khí, bên ngoài  ngừng tuyết rơi, lúc  ánh mặt trời ấm áp.
Cậu bé lớn lên ở phương nam, đây là  đầu tiên  thấy nhiều tuyết như , mỗi ngày đều ở trong sân nghịch tuyết.