"Ông  lựa chọn ư?" Mạnh Phất Yên  khẽ  ông , trong mắt tràn ngập khinh thường: "Ngô Quốc Trụ, ông cho rằng ông là ai? Lúc  là ông đang cầu xin , chẳng lẽ ông  phát hiện, ông nỗ lực nhiều năm như , nhưng  thể  đổi  chút nào ư? Ông vẫn giống y như năm đó, hèn mọn, nhỏ bé, giống như chó nhà  tang chỉ  thể vẫy đuôi lấy lòng  mặt  Mạnh gia. Tốt nhất là ông nên ngoan ngoãn  lời  ,  trở về  với bọn họ    ngoài một chuyến, lát nữa sẽ trở về bọn họ mới  thể cho  . Nếu   biến mất mấy phút bọn họ sẽ  khắp nơi tìm , ông cho rằng, ông  thể mang   ?"
Ngô Quốc Trụ tức tới mức   nên lời.
Mạnh Phất Yên hừ lạnh một tiếng:
"  ông  dám để  ngoài  những chuyện đó, cho nên  sẽ  bảo bọn họ  theo. Dọc đường   nhất là ông nên ngoan ngoãn  hết  chuyện cho , nếu khiến   hài lòng,  đảm bảo khiến ông cả đời  đừng nghĩ tới việc gặp bọn họ! Đợi đấy!"
Sau khi  xong, Mạnh Phất Yên xoay  trở về.
Không thể  , Mạnh Phất Yên thật sự  cách kích thích Ngô Quốc Trụ thế nào  thể khiến ông  nổi điên.
Lúc  lửa giận trong lòng Ngô Quốc Trụ đạt tới đỉnh, đời  ông  nhục nhã nhất là những ngày tới Mạnh gia ở rể,  mà Mạnh Phất Yên lấy chuyện   kích thích ông .
Nếu   bán cô  thể kiếm  đồng tiền lớn, lúc  ông  thậm chí  bóp c.h.ế.t cô tại chỗ.
Ngô Quốc Trụ phẫn nộ đến mất  lý trí lúc   ngăn cản Mạnh Phất Yên,  mà thật sự để cô trở về.
Nhìn bóng dáng cô, ông    nền tuyết, gió lạnh thấu xương thổi qua cũng  thể tiêu trừ lửa giận trong lòng ông .
Mạnh Phất Yên trở về khu thanh niên trí thức một chuyến, để  một tờ giấy  bàn.
Mạnh Vân Ký ở phòng  luyện chữ, Mạnh Phất Yên  gọi một tiếng: "Vân Ký, chị đến nhà đại đội trưởng mượn đồ, sẽ lập tức về ngay."
DTV
Mạnh Vân Ký ở trong phòng  nhận thấy  khác thường, đầu cũng  nâng lên  một câu:
"Em   ạ!"
Mạnh Phất Yên chỉnh  quần áo của , đội mũ khăn quàng cổ  khỏi khu thanh niên trí thức.
Ngô Quốc Trụ ở cách đó  xa đợi, thấy Mạnh Phất Yên thật sự một   , kích động trong lòng ông  sắp tràn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-141.html.]
Mạnh Phất Yên lạnh lùng  ông  một cái: "Đi thôi,     chuyện."
Ngô Quốc Trụ là đạp xe đạp tới, Mạnh Phất Yên  phía , ông  ở phía  lái xe.
Trên mặt đất  tuyết đọng, đường  dễ  lắm, cũng may đường nhỏ trong thôn của đại đội Bản Kiều cách đường cái  xa,  nhanh là tới.
Sắp ăn tết nên phương bắc gió lạnh thấu xương, nhưng lúc  cho dù là Ngô Quốc Trụ  Mạnh Phất Yên, trong lòng đều vô cùng kích động.
Hai  đều đang kích động, mục đích đạt thành.
Ngô Quốc Trụ vẫn luôn   chuyện, liều mạng đạp xe.
Mạnh Phất Yên    khác thường của ông ,  mỉa một tiếng trong lòng,  mặt  vạch trần.
"Ông  thể , rốt cuộc bọn họ   con ruột ông   ?"
Lúc  trong lòng Ngô Quốc Trụ vô cùng kích động, bánh xe đều sắp  ông  đạp bốc khói, khi thấy xe sắp tới địa điểm, ông  kích động đến mức cả  run rẩy, giọng  đều  điên cuồng:
"Ha ha ha ha!  ! Bọn họ đều là con ruột của tao, mày  thể  gì? Mạnh Phất Yên,  thứ của Mạnh gia đều là của tao, cho dù là ông ngoại mày     của mày, đều  ngăn cản  tao, đều là của tao, đều là của tao, ha ha ha ha!"
Ngã rẽ phía , một chiếc xe vận tải đỗ ở đó, Ngô Quốc Trụ  hết lời  vặn  tới.
Ông  nhanh chóng dừng xe,  xe vận tải  hai  đàn ông xuống , cũng  cho Mạnh Phất Yên thời gian kịp phản ứng, khăn lông trong tay bịt kín miệng cô.
Phía   thuốc mê,  nhanh Mạnh Phất Yên  hôn mê bất tỉnh.
Nhìn Mạnh Phất Yên   phản ứng,  đàn ông mặc quần áo màu xám gương mặt tròn tròn trông  vẻ thành thật  chằm chằm Mạnh Phất Yên:
" là cực phẩm! Còn xinh  hơn trong ảnh chụp,  tệ!"
Ngô Quốc Trụ vẫn luôn kiêu ngạo lúc   vẻ chân chó, vẻ mặt lấy lòng  :
"Đó là đương nhiên,  Dương, đây là con gái ruột của em, từ nhỏ  nuông chiều lớn lên,  học  chữ, còn  tiếng nước ngoài, mới 17 tuổi còn là hoàng hoa khuê nữ đấy!"