Đương nhiên là Ngô Quốc Đống cũng  tính cách của Mạnh Phất Yên, từ  tới nay cô gái nhỏ     hiền lành gì, hiện giờ xuống nông thôn,   hai ba câu khiến cô cảm thấy  sống ,  đó trợ giúp Ngô Tư Vũ là chuyện   khả năng.
Ngô Quốc Đống bắt đầu giảng đạo lý lớn:
"Yên Yên,  cháu  thể  những lời như ? Nhà cháu ông bà ngoại đều  bộ đội chuyển nghề,  cháu cũng vì bảo vệ tài sản của quốc gia mà hi sinh, bọn họ đều từng cống hiến cho quốc gia.  mà cháu thì , từ nhỏ tới lớn đều sống ở thành phố,  từng chịu khổ gì, trong nhà nuông chiều cháu như  cũng   đối với cháu."
"Xuống nông thôn là vì chi viện xây dựng nông thôn, một cô gái  từng chịu khổ như cháu  thích hợp xuống nông thôn thể nghiệm vất vả của  nông dân. Huống hồ cháu thông minh như thế,  vặn  thể mang đến tri thức khác biệt cho nông thôn, đây là chuyện ,  cháu  thể trách  kế cháu như ?"
"Cô gái nhỏ như cháu  , chính là quá nuông chiều, dưỡng  dáng vẻ của tiểu thư nhà tư bản, một chút đau khổ cũng  chịu đựng nổi."
Mạnh Phất Yên nhếch miệng:
"Bác cả, bác giáo huấn  đúng, chi viện xây dựng nông thôn đúng là chuyện , cho nên  khiến Ngô Thừa Gia và Ngô Tư Vũ, còn  Ngô Mỹ Hương cùng xuống đây. Bác  xem,     hiểu chuyện  ?"
"Ồ đúng , gần đây Ngô Thừa Gia cũng tới, dứt khoát đừng trở về nữa, đều ở  nông thôn chi viện xây dựng nông thôn .  mà hình như bọn họ đang  nhốt, bác  xem bọn họ còn  thể  ngoài  ?"
Ngô Quốc Đống: "..."
Quả nhiên   cô dạy dỗ ,  phục quản giáo chút nào.
Dù  Ngô Quốc Đống cũng  kinh bách chiến, còn  đến mức  một cô gái nhỏ  mấy câu là tức đến bùng nổ, ông   :
"Yên Yên, bác cả  trong lòng cháu  tức giận, nhưng tức thì tức, dù  các cháu cũng là  một nhà, ầm ĩ lớn   lợi đối với tương lai của cháu đúng ? Người một nhà ầm ĩ quá khó coi, tương lai còn ở chung thế nào?"
Mạnh Phất Yên  :
"Bác cả, hình như bác hiểu lầm ,  và bọn họ   là  một nhà, ba bọn họ là  bên Trương gia,  liên quan gì tới nhà ? Ba   chỉ là mấy   rõ cha là ai,   tư cách   một nhà với ,   giọng điệu của bác,   thấy  thích hợp  hỉ? Bác coi bọn họ thành  trai chị gái ruột của  ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-130.html.]
Ngô Quốc Đống: "..."
Bên  điện thoại rơi  yên tĩnh, một lúc lâu  đều   chuyện.
Khóe miệng Mạnh Phất Yên  nhếch lên: "Bác cả? Bác cả? Sao bác   lời nào thế?"
Ngô Quốc Đống hít sâu một , :
"Yên Yên, dù  bọn họ cũng là cháu trai cháu gái của  kế cháu, cháu  thể  địch ý lớn như  với bọn họ. Hiện giờ bọn họ sống cùng với cháu, thì chính là  một nhà, các cháu là  chị em, ..."
"Bác cả, bác đúng là kỳ lạ, theo lý thuyết  mới là cháu gái ruột của bác, bác nên  về phía  mới đúng. Vân Ký là cháu trai ruột của bác, thằng bé  Ngô Tư Vũ bắt cóc đến bây giờ bác  từng hỏi thằng bé một câu, trái   mấy hung thủ  là  chị em của ? Vì  bác vẫn luôn thiên vị bọn họ? Bọn họ chỉ là con của chị gái  kế, con của  kế , các bác đều  lo lắng bọn họ sẽ đến đoạt tài sản của chúng  ? Huống chi còn là con do chị gái  kế sinh ,     quan hệ gì với nhà chúng , vì  bác bảo vệ bọn họ như thế?"
DTV
Ngô Quốc Đống: "..."
Lại là im lặng dài lâu  nữa.
Cả văn phòng đại đội đều rơi  yên tĩnh.
Lúc  điện thoại truyền âm  ngoài  to, mấy  trong văn phòng đại đội đều   rõ.
Ngô gia thật sự khiến   cảm thấy khó mà tin, lúc  Mạnh Phất Yên vẫn luôn ồn ào mấy   là con riêng của cha cô, xem  hẳn là thật.
Nếu       quan hệ gì, Ngô gia  cần bảo vệ như thế?
Con cái nhà   bảo vệ   bảo vệ  ngoài, chuyện  căn bản   thông.
Rất lâu , trong điện thoại truyền đến giọng Ngô Quốc Đống:
"Yên Yên, dù   kế cháu sinh ba con trai cho cha cháu, bọn họ đều là cháu trai cháu gái của  kế cháu, đương nhiên là bọn bác  bảo vệ một chút,  một nhà..."