"Có  bên lão đại nhận  hàng  ?"
Mạnh Phất Yên gật đầu: "Ừm, đặc biệt nhiều!"
Từ Cạnh   đợi kịp: "Bây giờ   qua, em gái cho  mượn xe một chút nhé!"
"Lão Phó, tìm lão đại , mau!"
Mạnh Phất Yên sợ ngây : "Bây giờ   ư? Trở về trời  tối!"
Từ Cạnh  thèm để ý : "Không , ăn cơm lớn nhất!"
Mạnh Phất Yên: "..."
Phó Triều Sinh  chuyện  xong,  do dự chút nào đẩy xe đạp khác  , cầm lấy bao tải vội vàng đuổi theo Từ Cạnh đến huyện thành.
Lúc gần  Từ Cạnh còn vỗ bả vai Mạnh Phất Yên: "Em gái phần bọn  ít cơm tối nhé! Bọn  sẽ nhanh chóng trở về."
Từ lúc     tin đến khi rời ,    quá một phút, tốc độ , khiến Mạnh Vân Ký đang sưởi ấm ở trong phòng đều ngây ngốc.
"Chị, bọn họ    ạ? Lúc    ngoài  sợ trời tối ạ?"
Trời lạnh như thế, tối muộn  đường  dễ dàng!
Mạnh Phất Yên nhún vai: "Không , bọn họ  sợ  lạnh!"
Mạnh Vân Ký: "..."
Ba ngày , Mạnh Phất Yên nhận  cuộc gọi từ thành phố Thường Ninh, tìm cô   là Ngô Quốc Trụ, mà là Ngô Quốc Trụ, bác cả  danh nghĩa của cô.
Mạnh Phất Yên vẫn luôn đợi cuộc gọi , một đời    nhiều chuyện phát triển  giống với đời , thực  mỗi bước kế hoạch của cô đều đang  ngừng sửa đổi,  ngừng  thiện.
Mấy ngày nay cô cũng  suy nghĩ,  đàm phán  cô còn  thể lấy  thứ gì hữu dụng từ Ngô gia?
Muốn  biến thành   hại,   nhất định cần thả Ngô Tư Vũ   ?
Nhốt trong nhà tù thì   biện pháp   ư?
Hôm nay, trong lòng cô   tính toán.
Cô đều gọi Từ Cạnh và Phó Triều Sinh: "Đi cùng em  chứng, em  nhận điện thoại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-129.html.]
Từ Cạnh nhướng mày: "Bên cha em gọi tới ? Vì  trai chị gái em ?"
Mạnh Phất Yên nhún vai:
" ! Hiện giờ bọn họ đều  nhốt, con cái thành niên đều ở đây, Ngô Quốc Trụ   khả năng   gì. Biết em  quan hệ  thiết với  Cố, đương nhiên là sẽ tới tìm em, em  chuyện  hỏi ông ,  vặn các   cùng   chứng kiến."
Từ Cạnh cảm thấy kỳ lạ, chứng kiến gì cơ?
 mà Mạnh Phất Yên tìm  , đương nhiên là   sẽ giúp.
Vì thế Mạnh Phất Yên dẫn Từ Cạnh, Phó Triều Sinh, còn  em trai Mạnh Vân Ký đều tới văn phòng của đại đội.
Điện thoại  trang  xong, ở văn phòng đại đội, dạo gần đây đại đội trưởng  vui, vì điện thoại , ngay cả chuyện săn thú mùa đông   c.h.ế.t cũng  buồn bực nữa.
Tuy dạo gần đây thời tiết rét lạnh, nhưng đại đội trưởng, nhân viên ghi công điểm, còn  kế toán của đại đội vẫn thích canh giữ ở văn phòng đại đội.
Không  gì cả, chỉ  điện thoại, trong lòng  cảm thấy vui mừng.
Khi Mạnh Phất Yên tới nơi, ba   đều ở đây.
Nhìn thấy Mạnh Phất Yên, đại đội trưởng  vô cùng hiền từ, lúc  ông   Mạnh Phất Yên điểm nào cũng thấy hài lòng,  :
"Bác cả cháu gọi tới,  cúp điện thoại, nửa tiếng  sẽ gọi ,  lẽ là sẽ nhanh gọi  thôi. Cháu đợi một lát , tới đây sưởi ấm ."
Chẳng qua Mạnh Phất Yên còn  kịp sưởi ấm, điện thoại vang lên.
Mạnh Phất Yên  máy: "Alo!"
DTV
Bên  điện thoại vang lên giọng Ngô Quốc Đống, giọng   cô   nhiều năm   thấy .
"Alo, là Yên Yên ?"
"Ừm! Có việc gì ư?"
Bên  điện thoại im lặng một lát, lúc  mới mở miệng, kèm theo chút ý :
"Yên Yên ! Bác là bác cả cháu, gần đây trời lạnh, nên gọi điện thoại hỏi xem cháu và em trai cháu sống thế nào!"
"Bác  chị gái cháu  cháu ở nông thôn sửa nhà mới, dẫn theo em trai ở riêng, trong phòng còn trải xi măng, sống  ! Tốt hơn đám chị gái cháu nhiều."
"Không !" Giọng  của Mạnh Phất Yên  lạnh: "Nơi  là nông thôn,  đây phòng  ở đều là sàn nhà gỗ, thời tiết phương bắc còn đặc biệt lạnh,  đây  ở phương nam căn bản  lạnh như thế. Hiện giờ  thất nghiệp,    , cả ngày chỉ  thể ở trong phòng."
"Còn nữa,   từng  việc nhà nông, nhưng mà mùa xuân sang năm  cũng  xuống ruộng, cuộc sống như  kém xa so với  đây,  gì  chứ?"