Còn   hết câu,   Cố Đình Chi đạp cho một cái.
Từ Cạnh tức giận: "Em khen  đấy  còn đá em  gì?"
Phó Triều Sinh tổng kết một câu: "Khen quá phù phiếm,  đủ chân thật,  vẻ  giả."
Từ Cạnh: "..."
Mạnh Vân Ký trở về: "Anh Cố, em  ấm giường đất cho các ,  thể trở về ngủ  ạ."
Từ Cạnh lập tức sờ đầu Mạnh Vân Ký: "Cảm ơn Tiểu Vân Ký, hai ngày nữa  mua kẹo cho em ăn."
"Em   đây!"
Từ Cạnh kéo Phó Triều Sinh rời ,  khi  còn liếc mắt  hiệu với Cố Đình Chi, biểu cảm  ái .
Cố Đình Chi  thoáng qua Mạnh Vân Ký, vô cùng bình tĩnh mở miệng: "Vân Ký, về phòng của em ,   mấy lời   với chị em."
Mạnh Vân Ký  thích Cố Đình Chi, vẫn luôn nhớ kỹ  trai    tặng  bé chiếc xe, lúc  vô cùng  lời xoay  trở về phòng.
Bên phòng bếp chỉ còn dư  Cố Đình Chi và Mạnh Phất Yên,  nhiều ngày  gặp,   thành một chuyện lớn, cách mục tiêu chính  thêm một bước, lúc  trong lòng Cố Đình Chi  vui vẻ, thực     chia sẻ với cô gái nhỏ  mắt.
 mà  một  việc,  cần  duy trì đúng mực.
Đời  Mạnh Phất Yên  gặp  một    và  thể ở bên cô cả đời, thực   đại biểu đời  cô cũng  gặp .
DTV
Vết thương     thể chữa khỏi hết,    tư cách cũng  nên luôn xuất hiện  mặt cô gái nhỏ .
 mà  nhịn ...
Mạnh Phất Yên cảm thấy  kỳ lạ, cô cảm thấy Cố Đình Chi  mắt  cô với ánh mắt vô cùng phức tạp,  thứ gì đó che giấu  sâu, như là đang kìm nén gì đó.
"Anh Cố, ... Có chuyện gì   với em ?"
Cố Đình Chi kìm nén cảm xúc của , gật đầu, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh  chuyện với cô:
"Ừm,   hỏi chỗ em lương thực còn đủ ăn ? Lần  phát hiện đám   ở trong núi, bọn họ khai hoang trồng trọt ở bên trong, giấu  ít lương thực, còn  ít gia cầm, trái cây... Anh   với lãnh đạo đợi lương thực đều vận chuyển , sẽ chia cho  một ít, đến lúc đó  mang lương thực tinh tới đây cho em."
Mạnh Phất Yên hỏi: "Anh cũng  ăn lương thực tinh mà, hiện giờ thời tiết lạnh như thế, sắp ăn tết,  cũng cần lương thực tinh đúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-117.html.]
Cố Đình Chi  :
"Số lượng sẽ  ít, chỗ đó   năm mươi vạn cân lương thực, còn  nhiều vàng,  xem như là công đầu. Lãnh đạo đồng ý cho  lương thực, Từ Cạnh và Triều Sinh đều  phần, mùa đông   cần sầu lương thực ăn, cũng đủ."
Mạnh Phất Yên sợ ngây .
"Trên... Trên năm mươi vạn cân ư? Còn   nhiều vàng?"
Không đúng, kiếp    nhiều như thế, lương thực   là 5 vạn cân ?
Hơn nữa, cũng    tới  lượng lớn vàng!
Là đời  quyền hạn của Cố Đình Chi  đủ,   chuyện  ?
Cố Đình Chi gật đầu:
"Ừm, chuyện  tương lai hẳn là sẽ truyền tin tức , dù   nhiều  .  mà em  thì , mặc kệ  truyền   , đều  cần  gì với  khác, tránh cho đưa tới phiền phức."
Mạnh Phất Yên gật đầu:
"Em ,  yên tâm , em  kín miệng. Loại chuyện nhạy cảm như ,  khi truyền  lượng lớn tin tức, em còn lâu mới  linh tinh!"
Đã  nhiều lương thực như thế,  nếu cô  lấy nhiều chút lương thực cũng  xuất xứ.
"Chắc chắn  nhiều ? Anh  thể  chia bao nhiêu? Em... Có một   bạn,  lẽ sống tương đối gian nan, em  gửi ít lương thực cho bọn họ qua mùa đông."
Cố Đình Chi ngây ngốc: "Bạn ư?"
Bạn của Mạnh Phất Yên hơn phân nửa là  trong khu  nhà của xưởng máy móc thành phố Thường Ninh, bạn cô ít khi gian nan, chân chính sống gian nan, chỉ ...
Đám  thích Mạnh gia che giấu.
Cố Đình Chi gật đầu: "Được,    con  cụ thể, nhưng   thể thương lượng với lãnh đạo, một trăm cân đủ ?"
Mạnh Phất Yên mở to mắt : "Một trăm cân ư? Tất cả đều là gạo ạ?"
Lương thực tinh đều  thể kiếm  nhiều như thế ư?
Cố Đình Chi gật đầu:
"Một trăm cân  thành vấn đề, nếu em cần   kiếm ít lương thực thô cho em nữa, em ăn lương thực tinh là , tặng cho  khác, đặc biệt là  sống tương đối gian nan thì lương thực thô càng tiện hơn,  thể mỗi ngày ăn lương thực tinh ."