Mạnh Phất Yên , đám   đều là nơi khác điều tới, bản địa chắc chắn   bao che, vì  rút dây động rừng cho nên điều bộ đội từ nơi khác tới.
Bên trong  nhiều lương thực và gia cầm như thế, đương nhiên là cần một đám .
Kế tiếp chính là vận chuyển vật tư và đưa dân chúng  lừa bán  bên ngoài, bởi vì ở núi sâu xe   , đều là dựa  nhân lực vận chuyển, cho nên tốc độ  chậm.
Mà bên đại đội Bản Kiều khí áp cũng  thấp, bởi vì  thấy Ngô Thừa Nghiệp.
Lưu Thắng Lợi trọng thương, mệnh  cứu giúp trở , nhưng   một chân, tàn phế cả đời.
Lúc  danh sách trở về thành phố mà   tha thiết mơ ước, cuối cùng cũng rơi lên   , nhưng mà hiện giờ     chút vui vẻ nào.
Bị thương  tiện lao động đúng là  thể trở về thành phố, nhưng hiện giờ    chỉ  thương, là   tàn phế,  như   trở về thành phố  thể   gì?
Ngô Tư Vũ và Ngô Mỹ Hương  sớm thoát khỏi nguy hiểm, Ngô Tư Vũ hủy dung,  cánh tay của Ngô Mỹ Hương  lẽ cũng để  sẹo, hai chị em ở bệnh viện  lóc ầm ĩ, Viên Nghị ở  chăm sóc bọn họ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi  khổ   nổi.
Lúc  Viên Nghị vô cùng tuyệt vọng,     kế tiếp  nên  gì bây giờ.
Ngô Tư Vũ và Ngô Mỹ Hương  thương thành như thế, Ngô Thừa Nghiệp  thấy, ở  núi  thấy,  kết quả  lẽ   dã thú ăn mất.
Xảy  chuyện lớn như thế, Ngô gia chắc chắn sẽ   đến,  lẽ là đón hai chị em trở về thành phố?
Có thể đón   cùng trở về  ?
 mà đừng  là    thể trở về  , cho dù thật sự  thể trở về, với tình hình nhà   hiện giờ,   thật sự  chút  dám trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-112.html.]
"Là Mạnh Phất Yên, nhất định là Mạnh Phất Yên, chính là Mạnh Phất Yên  hại bọn em. Anh mau  gọi công an bắt lấy cô  b.ắ.n chết, Viên Nghị,  mau , mau  !"
Tiếng thét chói tai của Ngô Tư Vũ vang lên trong phòng bệnh, Viên Nghị   những lời  vô  , từ lúc Ngô Tư Vũ và Ngô Mỹ Hương tỉnh ,   tin tức Ngô Thừa Nghiệp tử vong xong, hai chị em vẫn luôn ồn ào là Mạnh Phất Yên  hại bọn họ.
 mà bọn họ là  sói cắn  thương, căn bản  thể trách  Mạnh Phất Yên.
"Em đừng hét nữa, Mạnh Phất Yên căn bản    núi sâu, cô  ở bên ngoài cùng đám phụ nữ và trẻ em, đừng gây thêm phiền   ?"
DTV
Viên Nghị  hao hết kiên nhẫn đối với Ngô Tư Vũ,     dây dưa quá nhiều với  phụ nữ .
Nghe  Viên Nghị rống , gương mặt còn đang quấn băng gạc của Ngô Tư Vũ lập tức trở nên vặn vẹo, đôi mắt âm trầm  chằm chằm Viên Nghị:
"Anh  ý gì? Em đều   là Mạnh Phất Yên  hại bọn em,  mà  còn bảo vệ cô ? Viên Nghị,    hối hận vì hủy bỏ hôn ước với cô   ? Có   ? Có   hối hận đúng ? Anh  ,    a a a!"
Tiếng thét chói tai liên tục vang lên, mấy ngày nay chỉ cần Ngô Tư Vũ tỉnh, thì vẫn luôn điên điên khùng khùng la hét ầm ĩ, Viên Nghị  thể chịu  mới lạ.
" thế! Ông đây  hối hận, cô  thể  gì?"
Nói  xong, Viên Nghị cảm thấy thở đều thuận lợi hơn:
"Ngô Tư Vũ,  chăm sóc cô nhiều ngày như , cô  dáng vẻ của cô hiện giờ xem, cô ngoại trừ nổi giận với , ồn ào  mấy câu vô dụng thì còn  thể  gì?"
"Các cô là  sói cắn  thương, Thừa Nghiệp cũng  sói cắn chết, căn bản  liên quan tới Mạnh Phất Yên, các cô  luôn cắn ngược  là Mạnh Phất Yên . Đồng chí công an   là nể mặt các   trọng thương tạm thời  so đo với các cô. Nếu các cô còn tiếp tục  ầm ĩ, tạo thành ảnh hưởng gì đó cho Mạnh Phất Yên,  nghĩ với mức độ tàn nhẫn của Mạnh Phất Yên, cô   ngại báo công an đưa cô  cải tạo ."
Thấy cô    lời nào, Viên Nghị hừ lạnh một tiếng: " đói bụng,   ngoài ăn cơm, cô thành thật một chút, đừng  gây chuyện."