"Đại Lâm, tiền ở Kinh thị kiếm dễ quá!" tâm trạng của Chu Hiểu Mai như bay lên.
Tô Đại Lâm chỉ .
trong lòng vô cùng vững chãi.
Lúc mới đến, thật sự lo lắng bất an, nhưng đến Kinh thị hai tháng , khiến nhận sâu sắc rằng, chỉ cần lười biếng, thì vẫn thể kiếm tiền, nuôi gia đình.
"Em hỏi chị dâu Tư, xem thể cho em lấy thêm quần áo ," Chu Hiểu Mai .
Ngày hôm cô liền đến tìm chị dâu.
Lâm Thanh Hòa thấy cô như liền hiểu, chắc chắn là bán hết .
"Chị dâu Tư, xưởng nhỏ của chị thể cung cấp thêm cho em ít quần áo ? Em lấy thêm," Chu Hiểu Mai .
"Bên chị , còn hai cửa hàng nữa mà," Lâm Thanh Hòa : " chị lấy hàng từ xưởng quần áo, nếu em , chị thể bán sỉ cho em một ít, lợi nhuận chỉ thể để cho em hai hào thôi."
Cô lấy hàng từ xưởng quần áo về, lợi nhuận tự nhiên là cao, nhưng Lâm Thanh Hòa định tính lợi nhuận đó cho Chu Hiểu Mai.
Bởi vì cô cũng kiếm tiền. Mỗi ký hợp đồng đều là cô và Chu Thanh Bách gặp Vương Nguyên. Nhà máy của Vương Nguyên cũng là do hai vợ chồng cô đổi mấy nhà máy mới tìm .
Những nhà máy đó là xưởng .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Quan trọng nhất là, những bộ quần áo nếu bán sỉ cho Chu Hiểu Mai, cửa hàng của cô cũng thể tiêu thụ hết. Sở dĩ bán sỉ cho Chu Hiểu Mai để cô cũng chút lợi, là vì quan hệ giữa hai .
Thử đổi khác xem? Xem cô cho bán sỉ nhường lợi .
Cho nên đừng cô tính toán, đây là kinh doanh, là kinh doanh cùng lợi. Cô nhường quá nhiều lợi nhuận thì sẽ tâm lý kể công, Chu Hiểu Mai bên tự nỗ lực kiếm tiền lợi, đôi bên cùng thắng.
Chu Hiểu Mai liền bắt đầu sự nghiệp bán hàng rong của .
Cô là đủ, vui vẻ. Quần áo ngày nào cũng bán hết, lúc bán nhiều, lúc bán ít, kiếm vài hào, một đồng, cô đều vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-lam-giau-nuoi-con/chuong-660.html.]
Hổ Tử và Chu Nhị Ni tối nào cũng học bổ túc.
So sánh , Hứa Thắng Mỹ nhàn rỗi hơn nhiều, ngày nào cũng qua nhà ông bà ngoại xem TV.
"Bà ngoại, dì út lấy quần áo bán hàng rong như , kiếm bao nhiêu tiền ạ?" Hứa Thắng Mỹ hỏi.
"Khoảng một đồng gì đó," Chu cũng con gái , liền đáp.
Trong lòng bà vẫn cảm thấy con dâu út thật chiếu cố cho Hiểu Mai, em chồng . Không nhiều ít, một ngày kiếm một đồng, một tháng cũng 30 đồng.
Đây cũng là một khoản thu nhập.
"Bà ngoại, thật sự thể để em trai con qua đây ạ? Dù trông cửa hàng, bán quần áo như dì út cũng mà," Hứa Thắng Mỹ .
Mẹ Chu liền : "Tốt thì , nhưng chuyện để em con qua đây, con thật sự đừng với bà ngoại, con tìm mợ Tư của con ." Bà : " , Nhị Ni và Hổ Tử đều học lớp bổ túc, con ?"
"Con chữ ạ," Hứa Thắng Mỹ .
"Vậy con hỏi Nhị Ni , học cùng nó. Mợ Tư của con bận lắm, thời gian dạy con . Con học cùng Nhị Ni và Hổ Tử, lời mợ Tư, chăm chỉ học là sai ," Chu .
"Phải học nhiều !" bố Chu cũng gật đầu.
Hai ông bà ông Vương dẫn trong Đại học Bắc Kinh dạo một vòng.
Đối với những già nông thôn thế hệ như hai , thể một trường đại học hàng đầu cả nước như thế dạo, bước cũng cảm thấy lâng lâng.
Nguyên văn lời của ông Vương là: "Tri thức đổi vận mệnh, sách, tiến bộ. Xã hội đang phát triển, những thứ khác thế nào, nhưng kiến thức học chính là của , cả đời cũng mất ."
Ngay cả hai chỉ từng học lớp xóa mù chữ mấy ngày như bố Chu và Chu cũng tán đồng.
Những lời khác hiểu, nhưng câu "kiến thức học chính là của , cả đời cũng mất " thì họ hiểu.
Vì , khi con dâu út sắp xếp cho các cháu học lớp bổ túc, cả bố Chu và Chu trong lòng đều vui.