“Suốt ngày sang ăn chực đồ của ông Vương, thấy hổ ?” Lâm Thanh Hòa mắng yêu.
“Con mua mang sang mời ông ăn đấy ạ,” Chu Khải đáp.
“Thế còn ,” Lâm Thanh Hòa hài lòng.
Ông Vương : “Hôm nào mời các cháu ăn thịt dê xiên nướng, loại chính tông nhất.”
“Năm bố nó về, để bố nó mời ông,” Lâm Thanh Hòa , hỏi, “Ông ơi, gần đây cửa hàng nào ông quen mà họ sang nhượng ạ?”
“Cô tìm cửa hàng gì?” Ông Vương cô.
“Năm bố nó lên, cũng công việc gì cho . Cháu định để mở một cửa hàng, trông coi buôn bán cho đỡ buồn,” Lâm Thanh Hòa .
Kế hoạch ban đầu là để Chu Thanh Bách mở một cửa hàng văn phòng phẩm trong trường, nhưng nghĩ thì cũng nhiều thứ để bán. Sau khi cân nhắc, cô vẫn thấy nên mở một cửa hàng bên ngoài kinh doanh thêm. Năm nay, Lâm Thanh Hòa thấy những hộ kinh doanh cá thể xuất hiện. Tuy lượng nhiều, nhưng một năm thử nghiệm , chắc chắn năm sẽ càng nhiều hơn. Lâm Thanh Hòa quyết định !
Ông Vương rành rẽ tình hình ở Bắc Kinh, liền : “Hộ kinh doanh cá thể coi trọng lắm . nếu cô sợ mất mặt, thể hỏi giúp.”
“Có gì mà mất mặt ạ. Không trộm cắp, cướp giật, dựa đôi tay để kiếm cơm thôi mà,” Lâm Thanh Hòa .
Ông Vương gật đầu: “Vậy cứ giao cho .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lâm Thanh Hòa lúc tìm cửa hàng quá khó, nhưng ngờ chỉ hai ngày , ông Vương nhờ Chu Khải nhắn , bảo chiều nay qua xem. Lâm Thanh Hòa cũng nhanh gọn. Chiều tối, cô xách theo giỏ rau, cùng con trai cả tìm ông Vương, cả ba cùng đến xem cửa hàng.
Lâm Thanh Hòa vốn nghĩ đó chỉ là một cửa hàng đơn thuần. khi đến nơi mới , đây là một cửa hàng dạng nhà hai tầng. Tầng một để kinh doanh, còn tầng hai về cơ bản thể dùng để ở, quả thực ngoài sức tưởng tượng của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-lam-giau-nuoi-con/chuong-540.html.]
Chu Khải thấy cũng thích mê, nhưng chút do dự: “Cửa hàng thế chắc rẻ ạ.”
“Bên giá sang nhượng là ba nghìn,” ông Vương .
“Ba nghìn?” Giọng Lâm Thanh Hòa đầy kinh ngạc.
Ông Vương tưởng cô chê đắt, liền giải thích: “Vốn là ba nghìn hai, nhưng nể mặt nên họ giảm cho hai trăm. Với diện tích , là nhà hai tầng, thể thấp hơn nữa .”
Chu Khải mặt đầy thất vọng, nhưng vẫn : “Mẹ ơi, đổi cái khác ạ.” Cậu cũng thích nơi , nhưng giá quá đắt, ba nghìn đồng cho một căn nhà như .
“Đổi gì mà đổi, căn nhà quá còn gì,” Lâm Thanh Hòa với vẻ hài lòng.
Cô ông Vương hiểu lầm ý , vội vàng : “Ông Vương ơi, chủ nhà khi nào thời gian rảnh ạ? Nếu hai bên đều ý kiến gì, thì hẹn một hôm thủ tục sang tên luôn ạ!”
Ba nghìn đồng đấy, ở thời buổi mà mua một căn nhà hai tầng với giá đó! Lâm Thanh Hòa cảm thấy vớ một món hời quá lớn. Ở đời , ba nghìn đồng đừng mua cả một căn nhà kèm đất như thế , ngay cả ở một huyện lỵ cũng chỉ mua một mét vuông diện tích ở mà thôi.
“Cô đồng ý mua ?” Ông Vương liền . Trong mấy bất động sản ông , ông cũng ưng ý nhất chỗ . Vị trí , gần chợ, thích hợp để kinh doanh, nên mới dẫn cô đến xem.
“Đồng ý chứ ạ. Ông tìm cho cháu một chỗ như , cháu vui ?” Lâm Thanh Hòa .
Cửa hàng rộng hơn tám mươi mét vuông, quá lớn nhưng cũng hề nhỏ. Quan trọng nhất là còn tầng hai. Ba nghìn đồng chắc chắn bao giờ lỗ.
Họ hẹn thời gian sang tên sáng mai. Lâm Thanh Hòa dẫn Chu Khải về trường. Trên đường về, Chu Khải hỏi: “Mẹ ơi, nhà nhiều tiền thế ạ?”
“Chuyện tiền bạc con cần lo,” Lâm Thanh Hòa xua tay.