Mắt bà cụ sáng lên, nhưng động đậy, về phía cô : “Cô gái, cần khách sáo như , chỉ là một bát nước thôi mà.”
“Bác cứ cầm ạ.” Lâm Thanh Hòa , từ bánh bao véo một miếng nhỏ tự ăn, tỏ vẻ thứ gì, đó đưa bánh bao ngô cho bà cụ.
Bà cụ lúc mới nhận lấy, đó dẫn Lâm Thanh Hòa uống nước, bảo cháu trai trông bếp lò.
“Bà.” Cháu trai bà mắt long lanh .
“Ăn nhanh đừng để thấy.” Bà cụ liền bẻ cho một nửa, nhét lòng nhỏ giọng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cậu bé gật đầu, đó lập tức ăn từng miếng nhỏ hết cái bánh bao.
Lâm Thanh Hòa theo bà cụ trong, : “Bác ơi, quanh đây là như thế nào ở ạ, bên là sân lớn cả.”
“Cô gái uống nước .” Bà cụ liền rót một bát nước qua.
Lâm Thanh Hòa để sang một bên, nước của lạ cô thể uống, dù là ở thời đại .
“Bác ơi, nhà chỉ bác và cháu trai thôi ạ?” Lâm Thanh Hòa hỏi.
“Còn con trai và con dâu , hai đứa nó .” Bà cụ cô .
“Bác ơi, cháu phiếu gạo.” Lâm Thanh Hòa đột nhiên hạ thấp giọng, nhỏ giọng.
Trong mắt bà cụ tức thì lóe lên một tia sáng. Ở thời đại , phiếu gạo còn quan trọng hơn cả tiền.
Ở trong thành phố, tiền mà phiếu cũng đừng hòng mua một hạt gạo.
“Bác ơi.” Lâm Thanh Hòa trong tay xòe một tờ phiếu gạo quốc một cân, đó thu .
Bà cụ chỉ liếc qua, nhưng thấy rõ.
“Cô gái, nhà còn ít tiền.” Bà cụ tự nhiên là động lòng. Phiếu gạo quốc đổi lấy phiếu gạo kinh đô, một cân thể đổi thêm hai lạng.
Hơn nữa cơ hội như khó , bà cụ cần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-lam-giau-nuoi-con/chuong-261.html.]
Ở thời đại nào, cũng đều vì để bụng ăn no một chút mà tiếc mạo hiểm.
Đương nhiên chủ yếu là, lương thực trong nhà quả thực sắp hết .
Con dâu thai.
Đây là đứa cháu trai thứ hai trong nhà. Vì sinh cháu trai lớn tổn thương cơ thể, bây giờ bao lâu mới thai.
Có thể ăn nhiều một chút ?
Lại thêm Lâm Thanh Hòa tuy ăn mặc gọn gàng, nhưng trông quang minh chính đại, là một cô gái lớn, lừa một bà cụ như bà gì.
“Tiền cháu cần.” Lâm Thanh Hòa lắc đầu.
“Vậy cô gái gì?” Bà cụ nhỏ giọng.
“Bác ơi, cháu chỉ , quanh đây ai trong tay mấy món đồ vàng bạc của ‘tứ cựu’ , ngọc bội cũng , cháu đổi một ít.” Lâm Thanh Hòa chớp mắt .
Bà cụ giật , vội vàng : “Cô gái, nhỏ thôi!”
Sau đó vội vàng ngoài một vòng, may mắn là ai, lúc mới , Lâm Thanh Hòa : “Thứ đó bên ngoài đang tra xét gắt gao lắm, bên .”
“Bác đừng lo cháu là nội gián, cháu đến để tra những thứ đó, cháu thực sự . Bác mà giúp cháu kiếm , trong tay cháu phiếu gạo, còn lương thực, kể cả thịt, cháu cũng thể kiếm cho bác một ít.” Lâm Thanh Hòa nhỏ giọng.
Bà cụ cô như , thật sự là động lòng thôi. Bà đương nhiên ở , hơn nữa thứ đó bây giờ thực sự đáng tiền, ném đường cũng ai thèm.
Chỉ là bà cũng nghĩ , một cô gái lớn như Lâm Thanh Hòa thứ đó gì.
“Bác ơi, hai cái bánh bao là thành ý của cháu. Bác mà bằng lòng hợp tác với cháu một , thì chúng hợp tác một , cũng chỉ thôi.” Lâm Thanh Hòa dùng túi vải che khuất, từ trong gian lấy hai cái bánh bao bột mì trắng.
“Cô gái…”
“Bác mà đồng ý, cháu cũng sẽ ép, coi như hai cái bánh bao là cháu tặng cho đứa bé ngoài ăn.” Lâm Thanh Hòa .
Bây giờ bà cụ đang nghi ngờ cô là gián điệp. Không gián điệp nào nỡ dùng những thứ như để dụ dỗ khác.