Hứa Thắng Cường mấy đến, nhưng cũng lay chuyển chị gái, cuối cùng đành .
Thấy hai chị em họ đến, Chu Thanh Bách gì, chỉ hỏi họ đói .
“Cậu út cần phiền phức ạ, tụi con đều ăn mới đến.” Hứa Thắng Mỹ , hỏi: “Vừa nãy con qua nhà lầu, mợ út nhà ạ?”
“Ở trường.” Chu Thanh Bách .
Hứa Thắng Mỹ cũng liền : “Vậy út, tụi con qua nhà ông bà ngoại chơi đây ạ.”
“Mang ít sủi cảo qua cho bà ngoại các con.” Chu Thanh Bách liền dùng túi giấy dầu gói hai túi mang qua.
“Vâng ạ.” Hứa Thắng Mỹ đáp một tiếng, nhận lấy khỏi quán sủi cảo.
Đến nhà ông bà Chu, Hứa Thắng Mỹ liền dạy dỗ: “Mày câm , thấy út cũng gọi một tiếng?”
“Lần chị cưới, em ở , em tìm út mà út đồng ý!” Hứa Thắng Cường vẫn còn bực chuyện .
Lần đến Kinh thị sự phồn hoa ở đây thu hút, ở đây, thật sự . Cậu thề sẽ ngoan ngoãn lời, nhưng út của chính là đồng ý cho ở !
“Mày tiền đồ , mày chỉ nhớ những chuyện thôi ? Mày , bây giờ út mở bao nhiêu cửa hàng ? Mày qua gần gũi với ông , chẳng lẽ còn ông đến gần gũi với mày, một đứa cháu ngoại như mày ? Mày bản lĩnh gì lớn để ông nịnh bợ mày?” Hứa Thắng Mỹ nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Thắng Cường ngẩn , hỏi: “Có mấy cửa hàng ?”
“Lần chị qua nhà bà ngoại, năm nay mở thêm một cái, là năm cái !” Hứa Thắng Mỹ .
“Nhiều cửa hàng như ?” Hứa Thắng Cường mím môi.
Hứa Thắng Mỹ chuyện khác với nữa, : “Qua nhà ông bà ngoại mày mà còn hạ xuống, đừng hòng chị che chở cho mày, chuyện gì tự mày gánh lấy!”
Hứa Thắng Cường gì, nhưng đến nhà ông bà Chu, cũng lễ phép hơn một chút.
Dù cũng là cháu ngoại, ông Chu tuy gì, nhưng cũng hỏi han tình hình ở nhà họ Triệu.
Bà Chu thì nhận sủi cảo, nấu hai bát cho hai chị em ăn, Hứa Thắng Mỹ trong nhà máy ít đang em trai cô là quen, liền : “Cũng là gây chuyện vô ích, lặn lội đường xa đến đó, chỉ để coi thường!”
“Nếu thể, con cũng qua bên đó . Cậu ruột của con ở đây, con đến đó gì.” Hứa Thắng Cường tranh cãi một hồi, .
đây cũng là lời thật lòng của .
Nhà họ Triệu căn bản khinh thường , . bên út cũng cho đến, ngoài việc ở đó còn thể gì?
“Ai bảo mày đến đây, sức đến thì đến đó. Mày cứ ở quê việc cho , thể kém ?” Bà Chu liền mắng .
Tuy cũng thương cháu ngoại, nhưng lớn đều cho mày đến , mày cứ nhất quyết đến, còn trách ai?
“Bà ngoại, bà ở đây thế nào. Con còn trẻ, đương nhiên ngoài tìm cơ hội. Bà xem Hổ T.ử và Cương Tử, đều đến đây cả ?” Hứa Thắng Cường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-kiem-tien-nuoi-con/chuong-427-muon-hoc-lop-dem.html.]
“Được , ăn sủi cảo nhanh .” Bà Chu .
“Con con , út còn từng với bà, hỏi bà đến đây .” Hứa Thắng Mỹ chút gượng gạo.
“Cậu út con cũng hồ đồ, ba con thật thà, chất phác như , bảo họ nông thì , đến đây ăn, kinh doanh gì .” Bà Chu .
“Con , út cũng là lời con đó, là con suy nghĩ kỹ.” Hứa Thắng Mỹ .
Ba cô đúng là dân quê chính hiệu, đến đây chỉ tổ trò cho thiên hạ. Lần tiệc cưới cô cũng chịu đủ , năng lắp bắp.
Bây giờ cô đưa em trai đến bồi dưỡng, cũng dễ dàng hơn. Sau cũng sẽ là một chỗ dựa, còn ba cô, cả đời cũng chỉ thôi.
“Con cứ xem dì út và dượng út đến đây, cứ tưởng ăn dễ dàng lắm . Con xem, dì út và dượng út hai đều bằng cấp gì.” Bà Chu .
Lại là bằng cấp, là bằng cấp.
đến bằng cấp, bây giờ cô dâu nhà còn cách nào khác, nên Hứa Thắng Mỹ liền : “Bà ngoại, bà thể với mợ út của con một tiếng, xem thể sắp xếp cho nó lớp học buổi tối ? Nó bây giờ đến đây , dù cũng cho nó học vài thứ chứ?”
“Muốn học gì thì tự mày tìm mợ út mày , xen những chuyện .” Bà Chu thẳng.
Nhà Lão Tứ đến bây giờ trong lòng vẫn nguôi chuyện của cô cháu gái và Triệu Quân ngày xưa. Bà công tác giáo d.ụ.c, nhưng cháu gái mang đến chuyện như , bà Chu đều cảm thấy bà đ.á.n.h tại chỗ là nhẹ .
Liên quan đến, con gái cả qua bên đó bà cũng thích, rõ ràng là qua .
Bà Chu tuy cảm thấy tính cách của Lão Tứ gia cứng nhắc, nhưng thì trách ai? Chẳng là vì cháu ngoại tự gây chuyện !
“Bà ngoại, bà sẽ tác dụng.” Hứa Thắng Mỹ : “Hơn nữa mợ út cho chị Nhị Ni, Hổ T.ử và cả Cương T.ử đều học, Cường T.ử chẳng lẽ ?”
“Thế nào, mợ út mày còn nợ chúng mày ?” Chu Hiểu Mai từ bên ngoài về liền lời , tức thì .
Hứa Thắng Mỹ : “Dì út hiểu lầm , con cũng chỉ là cho Cường T.ử học thêm vài thứ, đến nỗi như con bây giờ…”
“Mày như bây giờ cũng là do mày lười, đừng như oan ức. Lúc đó mợ út mày đưa cả hai đứa học lớp buổi tối, là tự mày , chạy đến đây xem TV. Ông bà ngoại và cả chúng , đều bảo mày học cùng, mày lúc đó còn tưởng chúng cho mày xem TV.” Chu Hiểu Mai đặt túi xuống, .
“Những chuyện đó qua , con cũng đây là con hiểu chuyện, bây giờ là chuyện của Cường Tử.” Hứa Thắng Mỹ mấy nể mặt dì út, .
“Đừng chuyện gì cũng đến tìm bà ngoại mày, tự tìm mợ út mày .” Chu Hiểu Mai cũng để ý đến cô cháu gái , xua tay.
Hứa Thắng Mỹ : “Được thôi, con tự tìm mợ út xem .”
Hứa Thắng Cường nhíu mày, tuy nhịn gì, nhưng chờ từ nhà ông bà ngoại , liền nhịn : “Chị, em cái lớp học buổi tối đó khi nào? Chị bằng hỏi bà ngoại xem, bên út thể sắp xếp cho em một vị trí , em ở bên nhà họ Triệu nữa !”
“Mày đến chỗ út, thì ít nhất cũng chút bản lĩnh. Nếu mày tưởng mấy cửa hàng của út là là ?” Hứa Thắng Mỹ .
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Đừng ghê gớm như , thằng Cương T.ử chỉ tưới nước, chẳng bản lĩnh gì, cũng ?” Hứa Thắng Cường hừ một tiếng.
“Vậy bây giờ Cương T.ử cũng đang an phận học lớp buổi tối ?” Hứa Thắng Mỹ , bảo: “Được , còn bà đồng ý cho mày nữa, qua chỗ út !”