Trở về thập niên 60: Trồng ruộng kiếm tiền nuôi con - Chương 395: Chàng rể Kinh thị

Cập nhật lúc: 2025-12-29 15:47:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lần , Mã Thành Dân giới thiệu một , còn bà Từ, giúp quản lý xưởng nhỏ, cũng giới thiệu một , chính là cháu gái lớn của bà.

 

Cô bé năm nay 17 tuổi, ở nhà nông, nhưng là tệ.

 

Lâm Thanh Hòa xem qua cô bé. Tuy ngoại hình bình thường, nhưng rõ ràng là một việc nhanh nhẹn, còn khi .

 

, khi bà Từ đề cập, Lâm Thanh Hòa liền bảo dẫn đến ngay.

 

Nhà chồng bà Từ họ Trần, cháu gái bà mang đến tên là Trần San San.

 

Tuy cái tên chút điệu đà, nhưng Lâm Thanh Hòa đôi tay cô bé ít vết chai, đích thị là một chăm chỉ việc.

 

“Vì vẫn là mới, lương chắc chắn thể bằng nhân viên cũ . Một tháng chỉ thể trả cho cháu 30 đồng. Sau sẽ xem xét năng lực, nhất định sẽ tăng lương,” Lâm Thanh Hòa cô bé .

 

Trần San San cao lắm, 1m6, nhưng hề rụt rè, gật đầu : “Cháu ạ. Lúc đến đây, cháu dặn .”

 

Mẹ cô bé là Lý Ngọc Phượng, cùng với chồng là bà Từ, một quản ca đêm, một quản ca ngày.

 

Lâm Thanh Hòa hài lòng gật đầu.

 

Cô sắp xếp cho Trần San San đến cửa hàng quần áo của Chu Nhị Ni.

 

công việc cố định. Thỉnh thoảng Lâm Thanh Hòa sẽ cho Chu Nhị Ni và Thành Nguyệt đổi ca, để Thành Nguyệt qua trông cửa hàng quần áo, còn Chu Nhị Ni thì điều đến cửa hàng đồ uống.

 

Cũng lúc cô sẽ cho Hổ T.ử hoặc Cương T.ử qua cửa hàng đồ uống, đương nhiên thường xuyên, chỉ là thỉnh thoảng đổi ca.

 

Cuối tháng 9, Hứa Thắng Mỹ và Triệu Quân trở về. Cùng với họ còn cả gia đình bà cả Chu.

 

là cả gia đình cùng đến.

 

Lâm Thanh Hòa mà trong lòng chỉ . Đây là lúc nào chứ? Đây là mùa thu hoạch, thời điểm quan trọng nhất trong năm của nhà nông, mà cả nhà họ thể cùng đến đây.

 

Xem họ thật sự coi trọng cuộc hôn nhân .

 

Cũng thôi, một rể ở Kinh thị, thể đến để hưởng chút phúc khí chứ.

 

Lâm Thanh Hòa lười tiếp đón, thái độ lạnh nhạt. Có lẽ cũng nhận thái độ của cô, nên bà cả Chu cũng dám đến gần.

 

Cả gia đình họ chen chúc ở bên nhà ông bà Chu.

 

Bà Chu mắng mỏ cháu ngoại nhiều, nhưng với con gái lớn của , bà hề nể nang chút nào.

 

Bà mắng bà cả Chu đến mức ngẩng mặt lên . Bà cả Chu chỉ ấm ức : “Mẹ, con cũng chuyện là Thắng Mỹ đúng, nhưng bây giờ sắp cưới …”

 

“Chỉ đến chuyện cưới xin thôi ? Chuyện mà ở trong làng, cả nhà các cả đời đừng hòng ngẩng đầu lên . Thời , xem nó lôi bêu riếu !” Bà Chu mắng.

 

“Bây giờ khác xưa , thời thế cởi mở hơn,” bà cả Chu lí nhí .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-kiem-tien-nuoi-con/chuong-395-chang-re-kinh-thi.html.]

 

“Mày còn lý sự ? Nó cái chuyện bại hoại gia phong như thế, nghĩ đến nhà họ Chu ? Mợ út nó mang nó đến đây là để việc, nó thì , tự giấu diếm , lén lút qua với , còn cho cái bụng to lên!” Bà Chu mắng xối xả.

 

“Mang Thắng Mỹ đến đây, là giao cho vợ chồng chú tư. Ai ngờ xảy chuyện ,” bà cả Chu mặt .

 

Bà Chu chỉ cho một cái bạt tai, trừng mắt : “Mày còn lương tâm hả? Vợ chồng thằng tư mang nó đến đây, cho nó ăn ngon mặc , ở nhà mày điều kiện như thế. Mỗi tháng còn cho bao nhiêu tiền lương. Theo tao thì đáng lẽ nên cho một xu nào. Cháu ngoại giúp mợ chút việc cũng là chuyện nên !”

 

Lời bà Chu đùa. Ban đầu bà đúng là nghĩ , nhưng nỡ để con trai út tốn nhiều tiền lương như thế.

 

vẫn là vợ chồng thằng tư cho, nên bà mới gì.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

“Mang nó từ quê lên Kinh thị, một nơi sầm uất thế , cho nó thứ , mỗi ngày chỉ việc trông coi cửa hàng, dãi nắng dầm mưa, sướng hơn ở quê bao nhiêu . Bây giờ mày khác. Nó nông nỗi là do vợ chồng thằng tư mang nó đến nên mới hại nó thành như ?” Bà Chu chằm chằm con gái lớn: “Mày đừng quên, lúc đó chính mày đưa con gái vàng của mày đến nhà họ Chu, cầu xin vợ chồng thằng tư mang nó . Vốn dĩ họ chỉ định mang theo một Nhị Ni thôi!”

 

Bà cả Chu đuối lý, đành : “Mẹ, con chuyện là do con bé Thắng Mỹ , nhưng bây giờ sự việc . Mẹ thấy , cô tư chẳng cho chúng con sắc mặt nào cả.”

 

Thế là bắt đầu mách lẻo.

 

Thật , bà cả Chu chút phục. Dù gì bà cũng là chị cả của nhà họ Chu. Ba em dâu đều kính trọng bà, chỉ riêng cô em dâu tư coi bà gì.

 

Lần càng quá đáng. Cả gia đình bà lặn lội đường xa đến đây, cô chẳng tiếp đón gì cả, chỉ một câu “Chị cả đến ” là xong.

 

Cũng mời mọc gì, thế là ghét cả nhà bà đến mức nào chứ?

 

Vậy mà năm nay chú tư về còn hỏi bà đến Kinh thị phát triển .

 

Chú tư vốn tính, từ khi lấy cô vợ cũng học mấy thói hư tật . Cả nhà bà đến đây đến chén nước nóng cũng mà uống, qua bên thì trông cậy gì?

 

Trước thấy cô em dâu tư , bây giờ càng giỏi giang thì còn , chắc chắn là càng quá quắt hơn.

 

Lần Hứa Thắng Mỹ trở về cũng lén lóc với , rằng mợ út chỉ thiên vị Hổ T.ử và Nhị Ni, đối xử với cô , còn đuổi cô về. Vì thế cô mới nhất thời nghĩ quẩn, chuyện bốc đồng như .

 

Cho nên theo bà cả Chu, bây giờ xảy chuyện , cô em dâu tư dám chút trách nhiệm nào ?

 

Bà Chu con gái nghĩ gì, nếu chắc chắn nhịn mà cho một bạt tai.

 

con gái lớn , bà cũng cho là đúng, chỉ : “Dốc lòng dốc sức nuôi một con sói mắt trắng ô uế thanh danh nhà họ Chu. Đừng đến vợ chồng thằng tư, đợi đám cưới xong, cứ lo sống cuộc sống của , cũng đừng đến đây gì.”

 

Bà cả Chu biến sắc, vội : “Mẹ, bên vợ chồng chú tư thì thôi, nhưng cũng thể mặc kệ . Nó là cháu ngoại ruột của mà!”

 

Cả nhà bà đến, nhưng xong việc cưới xin là về. Sau con gái ở đây một , chẳng vẫn cần nhà đẻ cưu mang ?

 

Chàng rể vốn dĩ hài lòng với cuộc hôn nhân . Lúc về quê, chê bai nhà bà đủ thứ, lúc thì chê cái , lúc thì chê cái .

 

bà vẫn tươi niềm nở, dù gì đây cũng là thiếu gia, là rể ở Kinh thị, thể vui vẻ đón tiếp?

 

Chỉ là dù bà tiếp đãi thế nào, rể vẫn coi thường nhà bà. Sau Thắng Mỹ gả qua đó, nhà bà cũng chẳng giúp gì, chẳng vẫn cần nhà đẻ trông nom chút ?

 

 

Loading...