Trở về thập niên 60: Trồng ruộng kiếm tiền nuôi con - Chương 394: Nhận người
Cập nhật lúc: 2025-12-29 15:47:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói tóm , khi Lâm Thanh Hòa an ủi đôi lời và thấy tương lai tươi sáng của nhà họ Chu, tinh thần của bà Chu phấn chấn lên nhiều.
Bà cũng thể dìu ngoài xem TV.
Hứa Thắng Mỹ cũng đang ở ngoài sảnh, thấy hai họ thì vội vàng dậy, tỏ vẻ lo lắng.
Lâm Thanh Hòa nghĩ rằng cô thật sự lo lắng. Thậm chí, cô còn cảm thấy việc cô dám bước khỏi phòng cũng là một bước tính toán kỹ lưỡng, chỉ khi chắc chắn nhà họ Chu thể gì thì cô mới dám.
Vì , vẻ mặt nhút nhát sợ sệt lúc cũng chỉ là diễn kịch mà thôi.
Lâm Thanh Hòa cũng vạch trần cô . Sự việc đến nước , truy cứu thêm cũng chẳng ý nghĩa gì, gả là xong chuyện.
Bà Chu cũng chẳng thèm để ý đến Hứa Thắng Mỹ, chỉ tới chuyện với con trai út Chu Thanh Bách.
Sau khi chơi một lúc, Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách mới trở về.
Trước khi , Lâm Thanh Hòa với Hứa Thắng Mỹ: “Tạm thời cứ ở bên bà ngoại . Còn về lương lậu, sẽ tính theo ngày. Bây giờ thì dĩ nhiên là lương.”
“Ngày mai cháu sẽ ngay!” Hứa Thắng Mỹ vội .
“Bên cần nữa . Cứ ở đây đợi Triệu Quân đưa về mắt bố .” Lâm Thanh Hòa xong liền quan tâm đến cô nữa.
Ba ngày khi Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hòa trở về, Hứa Thắng Mỹ và Triệu Quân mới lên đường về gặp vợ chồng bà cả Chu.
Những chuyện Lâm Thanh Hòa cần bận tâm nữa.
Chu Hiểu Mai thì vô cùng tức giận. Mặc dù bây giờ sự việc coi như giải quyết, nhưng lúc tắm cùng Lâm Thanh Hòa, cô vẫn nhịn mà : “Chị xem cái thứ đó là gì ? Người như thế rõ ràng là thể gả .”
“Hộ khẩu Kinh thị, cuộc sống ở Kinh thị.” Lâm Thanh Hòa ngắn gọn.
Sau khi đến đây và chứng kiến sự phồn hoa của thành phố lớn, cô chịu nổi sự nghèo khó ở quê nhà. Điểm Lâm Thanh Hòa thể hiểu .
Đây là tâm lý bình thường, ai mà ở nơi phồn hoa chứ?
ở nơi là chuyện suông, mà cần trả giá bằng nhiều nỗ lực và mồ hôi hơn nữa.
Đây cũng là lý do Lâm Thanh Hòa bồi dưỡng mấy đứa cháu gái, dù là trong thập niên 80 , bằng cấp vẫn nâng cao.
tính cách của Hứa Thắng Mỹ thì ?
Nói thẳng là mát ăn bát vàng, dân dã hơn là lười biếng.
Vì , để ở Kinh thị, tìm một đàn ông ở đây để kết hôn là cách nhất của cô . Đặc biệt là điều kiện nhà họ Triệu cũng tồi, chẳng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Triệu Quân .
“Em thấy Triệu Quân cứ lằng nhằng thế , thể nào cũng chuyện cho xem,” Chu Hiểu Mai .
Bị thương nặng lắm mà cứ kéo dài đến tận bây giờ mới chịu về, ý tứ còn đủ rõ ràng ? Rõ ràng là mấy vui vẻ.
Chỉ là bây giờ Hứa Thắng Mỹ thai, vui cũng vui. Hơn nữa, bố Triệu Quân cũng gây áp lực nên mới chịu cùng Hứa Thắng Mỹ trở về.
Lâm Thanh Hòa gì thêm.
“Em thấy bố nhà họ Triệu thực cũng ,” Chu Hiểu Mai nhận xét.
Lâm Thanh Hòa chỉ . Bố Triệu Quân mắt thái độ , nhưng đời yêu ma quỷ quái nhiều vô kể.
Đời , cô từng một đồng nghiệp kể về chồng của .
Khi kết hôn, bà đối xử với cô vô cùng, cứ như con gái ruột, thể là một bà chồng hiếm đời.
cưới xong, bà liền đổi như một khác.
Cho nên, thật thì xem . đó đều là những chuyện Hứa Thắng Mỹ đối mặt, Lâm Thanh Hòa quan tâm.
Cô chuyển sang chuyện của Chu Tam Ni với Chu Hiểu Mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-kiem-tien-nuoi-con/chuong-394-nhan-nguoi.html.]
Chu Hiểu Mai xong liền bĩu môi: “Con bé Tam Ni cũng coi như đầu t.h.a.i , chui bụng chị dâu hai.”
Lâm Thanh Hòa : “Xem thằng bé đó cũng tệ, cuộc sống chắc cũng đến nỗi nào.”
Lần trở về, cô thậm chí còn chuyện với chị dâu hai. Đã hợp thì nửa câu cũng là thừa, nên cũng chẳng tốn công gì.
Tuy nhiên, khi thấy Chu Lục Ni, càng lớn càng hư, chị dâu cả nhắc đến con bé cũng chỉ lắc đầu thở dài.
Lâm Thanh Hòa đoán rằng, chừng Chu Lục Ni cũng sẽ diễn một màn kịch giống như Hứa Thắng Mỹ. Con bé đôi mắt láo liên, là dạng an phận.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Những chuyện đau đầu Lâm Thanh Hòa cũng lười nghĩ tới. Tắm xong, cô và Chu Hiểu Mai ai về nhà nấy. Lâm Thanh Hòa bắt đầu tính sổ sách.
Rời nhà hơn một tháng, đến giờ cô vẫn ngó ngàng gì đến sổ sách.
Vừa kiểm tra, cô phát hiện sổ sách chút chênh lệch. Đó là sổ của xưởng nhỏ, lượng hàng nhập và hàng xuất khớp .
Lâm Thanh Hòa liền gọi Mã Thành Dân tới.
Nghe sổ sách khớp, Mã Thành Dân sững , vội vàng cầm lấy xem.
“Tháng vải nhập về đáng lẽ may 3000 bộ quần áo, cuối cùng chỉ 2180 bộ?” Lâm Thanh Hòa hỏi.
Cô thường xuyên quản lý, nhưng rõ bao nhiêu vải may bao nhiêu quần áo, dù gì đây cũng năm đầu tiên mở xưởng.
“Hừm,” Mã Thành Dân sắc mặt nghiêm trọng, : “Cho chút thời gian!”
Lâm Thanh Hòa gật đầu.
Mã Thành Dân lập tức đạp xe đến xưởng nhỏ, đồng thời lấy sổ sách của cả cửa hàng quần áo nam và nữ đối chiếu.
Mãi đến hơn 9 giờ tối, mới gõ cửa.
Gương mặt nhẹ nhõm áy náy: “Là do ghi nhầm sổ sách, nhưng lợi nhuận thiếu một xu, tất cả đều khớp.”
Lâm Thanh Hòa cũng xem qua sổ sách, tiền bạc quả thật thiếu, vì giá cả đều thống nhất mặc cả, bán bao nhiêu bộ quần áo thì thu về bấy nhiêu tiền, rõ ràng.
Tiền thu thiếu một xu, nhưng sổ sách thiếu hơn hai mươi bộ quần áo, nên Lâm Thanh Hòa mới chỉ .
Cô tin rằng Mã Thành Dân chỉ vô tình ghi nhầm, chứ đang thử thách giới hạn của cô.
“Lần nhớ ghi cho kỹ,” Lâm Thanh Hòa xem qua sổ sách của gật đầu .
“Vâng!” Mã Thành Dân cũng thở phào nhẹ nhõm, sai sót thật đáng .
“Thành Dương và Thành Nguyệt việc tệ, tăng lương cho họ ,” Lâm Thanh Hòa .
“Được,” Mã Thành Dân cũng vui vẻ.
Vì muộn, mà ngày mai Lâm Thanh Hòa còn dạy, nên Mã Thành Dân ở lâu, một lúc về.
“Em còn nợ chú Vương tiền, cuối năm sẽ trả cho chú,” Lâm Thanh Hòa với Chu Thanh Bách.
“Được,” Chu Thanh Bách ý kiến, cầm quyển sổ qua xem : “Để xem là .”
Lâm Thanh Hòa gật đầu, đang định gì đó thì Hổ T.ử và Cương T.ử trở về.
Lớp học buổi tối 9 giờ tan, về đến nhà thường là 9 rưỡi.
Đầu tiên là hai em đưa Chu Nhị Ni về tiệm sủi cảo nghỉ ngơi, đó mới về nhà .
Mấy ngày nay, Lâm Thanh Hòa bắt đầu tuyển . Cửa hàng quần áo nữ hiện do Thành Nguyệt tạm thời qua giúp Nhị Ni, còn cửa hàng đồ uống thì để Hổ T.ử qua trông.
chung vẫn thiếu , nên Lâm Thanh Hòa định tuyển thêm một nữa.