Trở về thập niên 60: Trồng ruộng kiếm tiền nuôi con - Chương 317: Nam tử hán
Cập nhật lúc: 2025-12-29 15:41:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bản thiết kế trang phục do cô tự sáng tạo. Cô am hiểu về lĩnh vực , chỉ là tham khảo các kiểu dáng mới ở miền Nam và Hải Thị, coi là tương đối mới mẻ. Quan trọng nhất là, dù mới mẻ nhưng vượt quá giới hạn thẩm mỹ của thời đại .
Nếu theo gu thẩm mỹ của riêng Lâm Thanh Hòa thì chắc chắn . Cô thiết kế hở vai nhưng liệu thời ai dám mặc ? Dù xã hội cởi mở hơn, nhưng chắc chắn vẫn sẽ c.h.ử.i c.h.ế.t.
Bà cụ may vá tên là Từ. Bà bản vẽ : “Kiểu quần áo thật, may chắc chắn sẽ .” Sau đó, bà hứa: “Không thành vấn đề, ba ngày cô qua lấy.”
Lâm Thanh Hòa liền giao việc cho bà. Nếu , còn ít việc, cũng sẽ giao hết cho bà Từ . Lão bà vui lòng kiếm thêm chút tiền trang trải gia đình.
Lâm Thanh Hòa liền đến tiệm thời trang. Chu Nhị Ni, Hổ T.ử và Hứa Thắng Mỹ đều nhanh nhẹn. Chu Toàn và Chu Quy Lai cũng đang giúp đỡ, dọn dẹp gần xong, sạch sẽ tinh tươm.
Lâm Thanh Hòa bảo họ bắt đầu một vài vật trang trí nhỏ, như gấp hạc giấy để treo lên. Sau đó, đặt vài chậu hoa, dù cũng trang trí cho cửa hàng một chút mới .
“Mẹ ơi, một cái cửa hàng thôi mà cũng thế ? Có kiểu cách quá ?” Chu Toàn .
“Kiểu cách gì chứ. Chẳng khai trương, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi . Tìm chút việc cho đỡ buồn chán thôi,” Lâm Thanh Hòa để ý. Đã là năm 81 , tư tưởng “tiểu tư sản” của cô cũng bắt đầu bộc lộ, còn e dè như .
“Vậy cần một cái bể cá ạ?” mắt Chu Quy Lai sáng lên.
“Bể cá thì thôi,” Lâm Thanh Hòa thầm nghĩ, , trong nhà chắc chắn một cái bể cá mới .
“Vậy cắt thêm ít giấy dán cửa sổ ạ?” Chu Nhị Ni hỏi.
“Giấy dán cửa sổ là . Lão tam, con hộp màu , về lấy qua đây tô lên, vẽ mấy con thỏ, hươu cao cổ, gấu trúc gì đó, dùng keo dán lên tường ,” Lâm Thanh Hòa . Cửa hàng của cô bán đồ nam, chỉ bán đồ nữ, tự nhiên là trang trí cho một chút. Không còn cách nào khác, ai bảo phụ nữ đều là động vật yêu bằng mắt chứ?
Theo lời phân công của Lâm Thanh Hòa, họ liền bắt đầu bận rộn. Buổi chiều, Lâm Thanh Hòa cho họ nghỉ. Cô bảo Chu Toàn và Chu Quy Lai dẫn chị họ, họ và em họ dạo khắp nơi, dù ngày mai cũng khai giảng .
Còn Chu Khải, cả, khi bố về tiếp quản quán sủi cảo, liền tìm bạn học, bạn tên Ông Quốc Lương, để chơi bóng rổ. Ăn cơm cũng ở bên ngoài, về. Lâm Thanh Hòa cũng cản. Dù kỳ nghỉ hè , nhóc sẽ trường quân đội, thời gian rảnh rỗi như sẽ khó. Cho nên học kỳ cô cũng cấm cản . 17 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ lớn xác. Dù cao hơn mét tám, còn cao hơn cả bố hai, ba centimet.
Hai em Chu Toàn và Chu Quy Lai dẫn các chị họ dạo đến gần 5 giờ mới về. Mắt Hổ T.ử sáng lấp lánh, ngay cả Chu Nhị Ni và Hứa Thắng Mỹ cũng , hề thấy mệt mỏi.
“Mau lên, rửa tay chuẩn ăn cơm,” Lâm Thanh Hòa .
“Bây giờ là chú tư nấu cơm ạ,” Chu Nhị Ni mím môi .
“Ừm,” Chu Thanh Bách đáp, bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn. Ông Vương cũng qua ăn. Một bàn lớn , náo nhiệt.
“Ông ơi, lát nữa cháu nhà tắm công cộng, ông ạ?” Chu Khải hỏi ông nội nuôi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Ông Vương : “Đi chứ.” Đi tắm và kỳ cọ thoải mái.
“Các ?” Chu Khải hỏi những khác.
“Đi,” Chu Toàn gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-kiem-tien-nuoi-con/chuong-317-nam-tu-han.html.]
“Em , hôm qua em mới ,” Hổ T.ử .
“Vậy em cùng chị họ về xem tivi . Em cũng ,” Chu Quy Lai .
Ăn cơm xong, họ về lấy quần áo nhà tắm. Hổ T.ử cùng về. Hứa Thắng Mỹ và Chu Nhị Ni nhanh ch.óng rửa bát, dọn dẹp vệ sinh xong cũng theo về. Đều là về xem tivi. Dù Chu Nhị Ni cũng việc, nhưng nếu cần , cô cũng xem.
Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách thì vội về. Hai vợ chồng xem phim. Đây là thời gian thư thái của hai vợ chồng họ. Dù là Lâm Thanh Hòa Chu Thanh Bách, đều hưởng thụ.
“Mở tiệm thời trang mệt em?” từ rạp chiếu phim , Chu Thanh Bách hỏi.
Lâm Thanh Hòa bật : “Có gì mà mệt chứ? Có mấy đứa nó lo , em chỉ việc tìm may quần áo thôi.”
Chu Thanh Bách lúc mới gật đầu.
“Cũng gần đến giờ về , mai là ,” Lâm Thanh Hòa . Đi tuy chút mệt, nhưng Lâm Thanh Hòa cảm thấy đủ đầy, thời gian hề lãng phí.
Về nhà cũng mới hơn 9 giờ. Vì lớn về, nên bọn trẻ vẫn còn đang xem tivi.
“Thắng Mỹ, về ,” Chu Nhị Ni liền dậy.
“Vâng, ạ,” Hứa Thắng Mỹ cũng vội vàng gật đầu.
Chu Khải và Hổ T.ử liền đưa hai cô về quán sủi cảo, mới .
Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách rửa mặt xong. Chu Khải về liền : “Bố, , con ăn Tết cùng ông nội nuôi qua nhà một bạn cũ của ông. Năm nay con nghiệp là trường quân đội ạ.”
“Ông nội nuôi con sắp xếp sai , cứ lời ông là ,” Lâm Thanh Hòa .
Còn Chu Thanh Bách thì : “Ngày mai tiếp tục huấn luyện, đừng lơ là.” Bây giờ mà lơ là, sẽ chịu khổ. Vào bộ đội, dù bằng Đại học Bắc Kinh và “mạ vàng” ở trường quân đội, trường thể đề bạt chức vụ ngay, thăng tiến cũng sẽ dễ dàng hơn khác, nhưng sẽ phục. Bằng cấp đủ , võ lực cũng theo kịp.
Chu Khải liền đồng ý.
“Cũng vất vả cho con cả nhà ,” Lâm Thanh Hòa mặt gì, nhưng về phòng, trong chăn liền nhỏ giọng với Chu Thanh Bách. Dù con trai cả lúc mới 17 tuổi. Trước đây vì để kịp thi đại học, cô ép học, bây giờ cũng dễ dàng gì.
Chu Thanh Bách hề cảm thấy con trai cả dễ dàng. So với năm đó, còn sung sướng hơn nhiều. Hơn nữa, điều kiện cũng hơn nhiều. Chỉ cần chịu nỗ lực, thành tựu sẽ tệ .
“Là nam t.ử hán, cũng nên để nó trải qua một chút,” nhưng Chu Thanh Bách cũng vợ thương con, liền an ủi.
Lâm Thanh Hòa cũng gì thêm. Về việc giáo d.ụ.c con cái, đến lúc cần buông tay, dù nỡ cũng buông.
Ngày thứ hai khai giảng, cô dồn hết nhiệt huyết học kỳ mới. Trường của hai em Chu Khải và Chu Quy Lai cũng khai giảng cùng lúc. Lâm Thanh Hòa liền giao tiệm thời trang cho Chu Nhị Ni quản lý, tin rằng cô bé thể học cách quản lý.