Ngày hôm , Hổ Tử, con trai của cô hai, đến. Cậu bé 17 tuổi, cao mét bảy ba, bảy tư, ở thời điểm cũng coi là thấp. nếu so với mấy con trai của cô thì đúng là cao bằng. Tuy nhiên, vẫn đang trong tuổi phát triển, chắc chắn sẽ thấp.
Lâm Thanh Hòa : “Ăn cơm xong cháu?”
“Cháu ăn ạ, mợ út cần bận rộn ,” Hổ T.ử chút ngại ngùng.
“Mợ ý cháu là cháu cùng mợ út lên Bắc Kinh. đó là ý của cháu, mợ xem ý cháu thế nào,” Lâm Thanh Hòa .
“Mợ út, cháu cũng ạ,” Hổ T.ử liền , “Cháu tuy chỉ học mấy năm, văn hóa cao, nhưng mợ bảo cháu gì cháu sẽ nấy.”
Lâm Thanh Hòa : “Vậy để cháu bán hàng rong, cháu sợ mất mặt ?” Thời buổi , bán hàng rong là việc gì vẻ vang.
“Có gì mà sợ ạ. Cháu còn tự xách cá lên thành phố bán, buôn bán cũng , chỉ là cá ít quá thôi,” Hổ T.ử . Cậu nhóc đen nhẻm, trông là ít ngoài bôn ba.
Lâm Thanh Hòa : “Nếu cháu tự cũng bằng lòng , thì vấn đề gì.” Cô thời gian xuất phát cho Hổ Tử, bảo ở ăn trưa. Hổ T.ử ở , về .
Chu Thanh Bách : “Là một đứa tồi.”
Lâm Thanh Hòa gật đầu: “ là một nhóc tồi.” Cậu con trai của cô hai sẽ tệ , nhưng cũng cần dẫn dắt đúng đường.
Thế là, danh sách chốt. Lần về Bắc Kinh, sẽ đưa theo Chu Nhị Ni, Hứa Thắng Mỹ và Hổ Tử. Chị dâu hai bên ý nghĩ gì, Lâm Thanh Hòa chút hứng thú nào.
Mùng bảy, Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách liền gọi cả Lâm tam , cùng lên thành phố. Lâm Thanh Hòa đến tìm Thẩm Ngọc , thanh toán nợ từ cuối năm , đó mới cùng Chu Thanh Bách đưa Lâm tam đến tìm Tô Đại Lâm.
“Đại Lâm ở nhà trông con, em đưa chị dâu và qua nhà mợ,” Chu Hiểu Mai .
“Được,” Tô Đại Lâm gật đầu.
Chu Hiểu Mai liền đưa tư, chị tư và Lâm tam đến tìm mợ của Tô Đại Lâm.
Tô mợ liền : “Các cháu đến đúng lúc lắm.”
là đúng lúc thật. Một bạn học cũ của bà hai con trai sinh đôi. Cả hai đều tương lai, năm đầu tiên thi đại học đỗ cả hai. Năm nay sắp nghiệp, còn sắp xếp công việc ở tỉnh lỵ, cũng sẽ nhập khẩu và việc ở đó. Cho nên họ định bán căn nhà ở đây, đón bố lên cùng.
Căn nhà ở đây , tuy sân lớn, nhưng vì khá rộng rãi, nếu tự sửa sang , cả nhà ở cũng thành vấn đề.
“Chỉ là giá rẻ lắm, giá là 700 đồng, nhưng nghĩ cũng thể mặc cả một chút,” Tô mợ .
700 đồng? Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách . Nếu so với Bắc Kinh thì đúng là hề đắt. Lâm tam thì mím môi, 700 đồng, đây cũng hề rẻ.
Khi họ đến nơi, hai sinh viên và bố họ đều ở đó. Tiếp theo là xem nhà. Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hòa xem xong đều cảm thấy . Tuy trông như chỉ một gian, nhưng thực tế bên trong ngăn thành hai phòng. Bên ngoài tuy lớn nhưng để kinh doanh thì thành vấn đề. Dù cũng chỉ là tạm thời, tiền thể mua chỗ khác.
“700 đồng cũng nhiều ạ. Chúng bán gấp, nếu cũng thêm 50 đồng nữa,” con trai cả .
Lâm Thanh Hòa gì, dù căn nhà đúng là tồi, vị trí cũng . Cô liền về phía Lâm tam : “Em thấy thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-kiem-tien-nuoi-con/chuong-315-cua-hang-gia-re.html.]
“Đắt quá ạ,” Lâm tam vẫn nhịn .
“Không đắt ạ. Căn nhà lúc bố xây cũng tốn ít, hơn nữa bây giờ tình hình như , chừng còn tăng giá nữa,” con trai thứ hai .
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Nếu các vị , chúng hôm nay chốt luôn. Nếu cần, chừng ngày mai còn khác đến xem,” con trai cả .
Lâm Thanh Hòa liếc em trai một cái, : “Vậy các vị xem, thể bớt thêm chút nào ? Bớt thêm một chút, hôm nay sẽ đặt cọc luôn.”
Hai em , đó đồng ý bớt thêm hai mươi đồng, thể bớt thêm nữa.
Thế là, căn mặt bằng thể ở mua với giá 680 đồng. Phòng quản lý nhà đất bên trực, họ qua thẳng đó thủ tục sang tên. Cửa hàng coi như là của Lâm tam .
Ngày mai Lâm tam sẽ qua nhận nhà. Hôm nay họ để cả gia đình ở một đêm nữa, ngày mai hai em sẽ đưa bố lên tỉnh lỵ.
“Ngày mai em tự qua nhé, chị cùng ,” Lâm Thanh Hòa với Lâm tam .
“Chị, tiền em sợ nhanh như trả cho chị ,” Lâm tam gật đầu.
“Chuyện vội,” Lâm Thanh Hòa để ý, cảm thán: “Cửa hàng rẻ thật đấy.”
Lâm tam ngượng ngùng: “Cũng rẻ ạ.” Cũng là do năm kiếm ít, nếu nhà gì tiền.
“Đừng ngẩn nữa. Mua cửa hàng , ăn cho , thể kém chứ?” Lâm Thanh Hòa .
Lâm tam gật đầu. Ngày hôm , đến thẳng đó nhận chìa khóa, tự một ổ khóa mới, đó bắt đầu dọn dẹp cửa hàng. Dù cửa hàng đắt, nhưng cửa hàng của , trong lòng Lâm tam vui. Đây là cửa hàng của . Anh bao giờ nghĩ rằng, thể một ngày mua cửa hàng trong thành phố.
Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách lên đường ngày mùng mười. Cùng còn Chu Nhị Ni, Hứa Thắng Mỹ và Hổ Tử. Chị dâu cả, cả Chu, cùng với cô cả, cô hai Chu đều lên thành phố tiễn, cũng dặn dò mấy đứa trẻ ngoan ngoãn lời.
Đợi xe , chị dâu cả và mới chuẩn về nhà, đó liền thấy Chu Lục Ni đang trốn ở một góc.
“Lục Ni, cháu ở đây?” chị dâu cả hỏi.
“Cháu chỉ đến xem thím tư cháu thiên vị đến mức nào thôi!” Chu Lục Ni xong, liền chạy mất.
“Đứa bé !” chị dâu cả nhíu mày.
“Nó chạy ? Phải về nhà mới ,” cả Chu .
Bảo cô cả, cô hai về , hai vợ chồng cả Chu tìm Chu Lục Ni hơn một tiếng đồng hồ mà thấy. Đợi về đến nhà, mới phát hiện Chu Lục Ni về từ lúc nào.
Chu Lục Ni còn oán trách: “Bác cả các bác ? Cháu bộ cả quãng đường mà đợi các bác. Không các bác cố tình trốn cháu, cho cháu nhờ xe về đấy chứ. Xe nhà cháu cũng phần mà!”
Những lời khiến một hiền lành như chị dâu cả cũng tức giận.