Trở về thập niên 60: Trồng ruộng kiếm tiền nuôi con - Chương 298: Bị bệnh

Cập nhật lúc: 2025-12-29 15:39:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả nhà ở Bắc Kinh hề suy nghĩ của ông bà ở quê. Cuộc sống của họ trôi qua . Ví dụ như hôm nay, Chu Khải cầm tiền mua một con vịt về, cả nhà quây quần bên thưởng thức.

 

Ăn xong, ông Vương dẫn ba em dạo. Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách dọn dẹp một chút, đóng cửa quán hai vợ chồng cũng ngoài dạo phố.

 

“Anh mua một que kem ăn , em đảm bảo em ăn ,” Lâm Thanh Hòa . Cô đang đến kỳ, cô thì ngại, vẫn dám ăn một que, nhưng Chu Thanh Bách cho. Cho nên dù cô ăn, Chu Thanh Bách cũng mua, đó mua cho cô một quả táo.

 

“Nhiều năm , em cũng như bây giờ, vướng bận gì, ngày nào cũng ngoài dạo chơi,” Lâm Thanh Hòa .

 

Chu Thanh Bách : “Còn trông cháu nữa.”

 

“Trông cháu gì chứ, em đùa với chúng nó thôi. Em trông , tự chúng nó trông. Sau con dâu về nhà, em sẽ rõ chuyện . Đến lúc đó, thuê một bảo mẫu tin cậy giúp đỡ là ,” Lâm Thanh Hòa .

 

“Được,” Chu Thanh Bách gật đầu.

 

Thoáng cái là tháng mười. Nửa tháng , khi mua căn nhà sân, Lâm Thanh Hòa mua thêm một cửa hàng nữa. Cửa hàng lớn, chỉ năm, sáu mươi mét vuông, cũng gác lửng như quán sủi cảo. vì vị trí , cô bỏ hai nghìn đồng. Hồi mua quán sủi cảo cũng chỉ ba nghìn. Dù , Lâm Thanh Hòa vẫn hào phóng mua ngay.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Tuy nhiên, điều mà Lâm Thanh Hòa luôn mong mỏi vẫn là một căn tứ hợp viện. Mấy gian sân thì cô dám mơ tới, nhưng một, hai gian sân thì vẫn thể nghĩ đến. Chỉ là ai bán mà thôi. vội, sẽ bán, cứ chờ là .

 

Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách dạo khắp nơi, cô : “Anh thấy bây giờ so với đầu năm đổi ?”

 

“Tự do hơn,” Chu Thanh Bách . Đầu năm mới đến, khí còn chút gò bó. bây giờ, đường xuất hiện nhiều mặc váy. Còn những mặc váy từ vải nhập khẩu từ Nga, trông thời thượng và mắt. Hơn nữa, chỉ một, hai mặc như , đường thỉnh thoảng gặp vài . Đầu năm thì hiếm. Có thể thấy sự đổi trong năm nay thực sự nhỏ.

 

Lâm Thanh Hòa . Hai vợ chồng dạo một vòng về nhà. Bọn trẻ vẫn về, Lâm Thanh Hòa nhà lau .

 

“Sau chuyển nhà, nhất định một cái phòng tắm mới ,” Lâm Thanh Hòa lau xong, .

 

“Loại nhà em khi nào mới ?” Chu Thanh Bách hỏi. Dù hỏi rõ ràng, nhưng Lâm Thanh Hòa hiểu, chồng cô đang đến nhà thương mại.

 

“Bây giờ , từ từ,” Lâm Thanh Hòa .

 

Hai vợ chồng bên thổi quạt xem tivi. Mãi đến hơn 8 giờ, ba em Chu Khải mới từ bên ngoài về.

 

“Mau bài tập ,” Lâm Thanh Hòa giục.

 

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn về phòng bài. Chu Khải thì cần, vì học đại học, Lâm Thanh Hòa cũng quản.

 

“Mẹ, ngày chúng con và ông nội nuôi định dạo một chút,” Chu Khải .

 

“Còn tiền ?” Lâm Thanh Hòa gật đầu, hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-kiem-tien-nuoi-con/chuong-298-bi-benh.html.]

“Cho con thêm mười đồng nữa ạ,” Chu Khải .

 

Lâm Thanh Hòa liền : “Lúc đó mà lấy của bố con.”

 

Chu Thanh Bách đang xem tivi, : “Tự mà lấy trong ngăn kéo.” Tiền trong nhà hề giấu giếm bọn trẻ, nhưng chúng cũng bao giờ tự ý lấy tiền, vì gần như gì cần mua. Hơn nữa, chỉ cần là yêu cầu vô lý, hai vị phụ tân tiến cũng sẽ cấm cản.

 

“Nhà cái tủ lạnh thì quá,” Chu Khải thêm.

 

“Con thôi , một cái tủ lạnh mấy nghìn đồng, còn đắt hơn cả quán sủi cảo của bố con đấy,” Lâm Thanh Hòa gắt. Tivi, quạt điện cô thể mua, nhưng tủ lạnh thì tuyệt đối . Có tiền đó, thà mua cửa hàng, nhà cửa còn hơn.

 

Chu Khải .

 

“Lát nữa tự tắt tivi nhé,” Lâm Thanh Hòa xem đồng hồ 9 giờ rưỡi, liền .

 

“Biết ạ,” Chu Khải đồng ý. Sau đó, bố phòng nghỉ ngơi. Chu Thanh Bách mỗi sáng đều dậy từ 5 giờ rưỡi, tối đương nhiên ngủ sớm.

 

khi ngủ, Chu Thanh Bách ghi sổ sách trong ngày. Anh luôn ghi chép mỗi ngày, cuối tháng tổng kết . Đối với thái độ nghiêm túc, cẩn thận của , Lâm Thanh Hòa tán thành.

 

“Năm nay cố gắng kiếm một năm, đợi bố lên, cũng thể để ông bà qua căn nhà bên ở,” Lâm Thanh Hòa .

 

“Cứ bảo là thuê là ,” Chu Thanh Bách . Anh ý vợ , chỉ là một lý do hợp lý. Chu Thanh Bách thấy cần, cứ học theo cách về quán sủi cảo, bảo là thuê của chủ nhà là .

 

Nói đến căn nhà đó, nó hợp cho bố Chu ở. Nhà mới, dọn dẹp xong là thể ở ngay. Hơn nữa vì sân, nếu ông bà thích thể một vườn rau, quây một góc nuôi mấy con gà.

 

Lâm Thanh Hòa cũng ý kiến. Cô nhắc đến Chu Hiểu Mai: “Không Hiểu Mai lên .”

 

“Nếu nó lên, cửa hàng của cho nó thuê bán bánh bao cũng tồi,” Chu Thanh Bách .

 

“Cửa hàng của em , tìm cho hai vợ chồng nó chỗ khác ,” Lâm Thanh Hòa lắc đầu. Quan hệ với Chu Hiểu Mai thật, nhưng đến mấy cũng giới hạn. Cửa hàng đó Lâm Thanh Hòa định để mở tiệm thời trang cao cấp. Cho Chu Hiểu Mai mượn tạm thì thành vấn đề, nhưng lỡ hai vợ chồng ăn quen , mua thì ? Lúc đó chẳng sẽ khó xử ?

 

Cho nên, Lâm Thanh Hòa định cho Chu Hiểu Mai thuê cửa hàng của nhà . Đến lúc đó, cô sẽ giúp tìm một cửa hàng khác vị trí . Thân thì , nhưng thứ nên rõ ràng, đừng để trong lòng khúc mắc, đó mới là cách nhất để duy trì mối quan hệ họ hàng.

 

“Được,” Chu Thanh Bách nghĩ nhiều như , nhưng hễ vợ , đều ý kiến.

 

Vài ngày là Tết Trùng Dương. Sáng hôm đó, Chu Thanh Bách mua nguyên liệu, tiện thể mua một con gà mái già. Vợ tối qua dặn, hôm nay Tết Trùng Dương hầm một con gà cho cả nhà bồi bổ. Gánh vác trách nhiệm bếp núc, Chu Thanh Bách bây giờ món gì cũng .

 

Trưa, Lâm Thanh Hòa thưởng thức món canh gà thơm nức. Trong bát còn một cái đùi gà to, cô cũng khách sáo. Cái đùi còn dành cho ông Vương. Ông qua ăn, Chu Khải dùng cặp l.ồ.ng mang sang. Từ khi kết nghĩa, ông Vương thường xuyên qua ăn. Những lúc ông qua, món gì ngon cũng quên mang cho ông một phần.

 

tuổi cao, đầu mùa đông, ông Vương bệnh.

 

 

Loading...