Ông Vương đang trong thư viện ăn sủi cảo mà hề đang là chủ đề bàn tán.
“Bố mày gói sủi cảo to thế , thì lãi mấy đồng,” ông Vương .
“Bố con bảo cho khách ăn no, lãi ít một chút cũng ,” Chu Khải đáp.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Mặt bằng là của nhà , thế thì cũng ,” ông Vương gật đầu. Vì là nhà , trả tiền thuê, nên lãi nhiều lãi ít cũng thành vấn đề. Có việc để là , đỡ buồn chán. Chính ông Vương cũng . Ông thiếu tiền nhưng vẫn đến Đại học Bắc Kinh quản lý thư viện, chẳng cũng vì để quá nhàn rỗi .
“Ông ơi, ông cứ ăn nhé, con ngoài chơi bóng rổ một lát. Ông cần rửa , lát nữa con mang về rửa, ở đây rửa nước luộc,” Chu Khải .
“Đi ,” ông Vương gật đầu.
Chu Khải liền chơi bóng rổ. Ông Vương ăn sủi cảo nhóc chơi bóng. Cậu thanh niên cao lớn, tràn đầy sức sống. Chu Khải chơi một lúc lấy cặp l.ồ.ng, : “Ông ơi, con về nhé.”
“Còn trả tiền,” ông Vương .
“Ông đừng đưa tiền cho con. Lần ông ngoài, thấy sách gì thì mua về cho con là ,” Chu Khải đáp.
Ông Vương đồng ý.
Về chuyện kết nghĩa mà bà Mã đề nghị, tối đó Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách bàn bạc với .
“Ông Vương đối xử với Đại Oa lắm, tìm sách từ bên ngoài về cho nó,” Lâm Thanh Hòa . Cách đối xử như thể coi Đại Oa là cháu ruột . Hơn nữa, ông cũng giúp đỡ gia đình cô nhiều. Sở dĩ ông bán căn nhà đó cho trường chẳng cũng là để gia đình cô chỗ ở . Cả quán sủi cảo cũng là ông giúp tìm.
“ ông giàu quá, kết nghĩa nhỡ cho rằng chúng lợi dụng,” Lâm Thanh Hòa . Ra ngoài lập nghiệp, ở Bắc Kinh thêm một thì .
“Để xem ,” Chu Thanh Bách gì nhiều. Anh gặp ông Vương, hồi mới mở cửa hàng, ông thường xuyên qua .
Chuyện kết nghĩa tạm thời gác . Cuộc sống vẫn cứ trôi qua bình thường, nhưng với tình cảm mà ông Vương dành cho gia đình, nếu ông chuyện gì, Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách chắc chắn sẽ .
Bà Mã đây chỉ thuận miệng đề nghị, nhưng đó càng nghĩ càng thấy . Nếu kết nghĩa, ông Vương sẽ chăm sóc. Còn về những băn khoăn của Lâm Thanh Hòa, thì gì mà băn khoăn chứ? Phụng dưỡng, lo hậu sự cho ông Vương, thì tài sản của ông đương nhiên thuộc về họ, gì ?
bây giờ bà , thời gian rảnh để tìm ông Vương. Hơn nữa, ông Vương cũng ít khi qua đây, ở thư viện. Mãi đến nửa tháng , bà Mã mới thấy ông Vương qua dạo.
“Ôi chà, ông Vương ,” bà Mã thấy ông liền .
“Sao bà rửa bát ở đây?” Ông Vương lâu qua nên bà Mã nhận lương một tháng.
“ ở đây một tháng ,” bà Mã từ khi việc , ngày nào cũng phơi phới tinh thần. Công việc ở đây tuy thời gian dài nhưng thực tế việc đến ba tiếng một ngày. Làm xong là ghế nghỉ ngơi, nhặt rau giúp, đơn giản. Mới hôm qua, hai mươi đồng tiền lương về tay, bà Mã vui lắm.
“Cái quán nhỏ sủi cảo nhân nhiều thế, mà còn thuê cả ,” ông Vương trêu Chu Thanh Bách.
Chu Thanh Bách , : “Ông ăn dưa chuột cà chua ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-kiem-tien-nuoi-con/chuong-291-ket-nghia.html.]
“Cho quả cà chua,” ông Vương khách sáo.
Chu Thanh Bách liền lấy cho ông một quả cà chua rửa sạch để trong rổ.
Ông Vương trò chuyện với bà Mã một lúc. Lúc ông chuẩn , bà Mã liền theo, gọi ông : “Ông Vương, ông đợi một chút.”
“Có chuyện gì ?” ông Vương khó hiểu.
“Ông Vương , ông bao giờ nghĩ đến việc kết nghĩa với bố của Tiểu Khải ?” bà Mã thẳng vấn đề.
“Ai ?” ông Vương ngẩn .
“ đấy,” bà Mã đáp, “ thấy . Kết nghĩa với bố của Tiểu Khải, mấy em nó đều là cháu nuôi của ông.”
Ông Vương thực sự từng nghĩ đến chuyện , nhưng bà Mã , ông thấy động lòng. Ông thực sự coi Chu Khải như cháu ruột. Nếu con trai và con dâu ông hồi đó trốn nước ngoài, bây giờ cháu ông chắc cũng lớn bằng . cho đến nay, một chút tin tức nào gửi về. Ông con tàu đó hình như chìm. Ông Vương , con trai và con dâu lành ít dữ nhiều, nếu bao nhiêu năm qua lấy một lá thư.
“Thế nào? thấy . cô Lâm hình như lắm, sợ tham tiền của ông,” bà Mã .
“Tham tiền gì của . Cô là giáo viên tiếng Anh, tiền đồ vô lượng. Ba đứa con cũng ngoan ngoãn, tương lai. Chồng cũng trách nhiệm,” ông Vương .
Bà Mã tán đồng: “Chứ nữa. Nếu hai vợ chồng họ chịu kết nghĩa, chuyện dưỡng lão của ông cũng nơi chốn. Mà , kể cả lúc đó để hết gia sản cho họ, thì gì ? Không cho phụng dưỡng , thì cho ai?”
Ông Vương gật đầu. Ông thực cũng nhiều tiền, chỉ hơn một vạn đồng, một công việc quản lý thư viện và một căn tứ hợp viện hai gian mà thôi.
“Nếu ông thấy , sẽ giúp ông. kết nghĩa chuyện nhỏ, ông cứ suy nghĩ kỹ hãy quyết định. Nếu thực sự kết nghĩa, ông cứ qua đây với một tiếng,” bà Mã .
“Được,” ông Vương gật đầu về.
Bà Mã , với Chu Thanh Bách: “Bố của Tiểu Khải , thấy kết nghĩa chuyện . cô Lâm Tiểu Khải còn bộ đội ? Ông Vương cũng mối quan hệ, còn quen cũ với hiệu trưởng Đại học Bắc Kinh, sự phát triển của cô Lâm cũng sẽ thuận lợi.”
“Không cầu những thứ đó ạ,” Chu Thanh Bách lắc đầu.
“ , nhưng chỉ thôi. Cô Lâm cũng băn khoăn quá nhiều, gì mà sợ chứ? Nếu là ông Vương, nhà chỉ còn một , ai phụng dưỡng , đồ của sẽ cho đó, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa,” bà Mã .
Chu Thanh Bách : “Còn lâu lắm ạ, sức khỏe ông Vương lắm, sống thêm ba mươi năm nữa cũng thành vấn đề.”
“Mấy năm chịu khổ nhiều, nếu thể sống thêm mười năm nữa là ,” bà Mã lắc đầu.
“Ông Vương ạ?” Chu Thanh Bách hỏi.
“Ông Vương thể ý kiến gì chứ, vui lắm. bảo ông về suy nghĩ thêm ,” bà Mã .